Editor: Cẩm Hi
Diệp Thần nhìn nho nhã, thật ra cũng coi như đã lăn lộn trên thương trường non nửa đời người, sau lưng mọi người đều nói tính tình của ông tốt, kỳ thật căn bản chính là con hổ giấy. Nhưng mà cho dù là như vậy, ông trước nay cũng không phải một người gia trưởng phong kiến có dục vọng khống chế mãnh liệt. Thời điểm đối mặt với vợ và con gái, ông thậm chí còn hận không thể ở trước mặt hai mẹ con mở miệng, liền đem mỗi một món đồ hai người muốn đều dâng đến trước mặt hai người.
Ông làm tất cả, bất quá cũng là hy vọng người nhà của ông có thể cao hứng mà thôi.
Cho nên hiện tại, khi chính tai nghe thấy con gái nói ra bốn chữ "Con thích anh ấy", Diệp Thần trong nháy mắt không nói nên lời.
Ông hy vọng con gái hạnh phúc vui vẻ, nhưng công chúa nhỏ của ông lại nói rằng thích cái "Lão nam nhân" kia.
"Nghĩ kỹ rồi sao?" Diệp Thần có vẻ vẫn còn chưa hết hy vọng, vẫn cứ bám riết không tha mà hướng dẫn từng bước, "Dung Dung, lại suy xét thêm lần nữa đi?"
Diệp Dung khẽ nở nụ cười, ngữ khí lại kiên định ngoài dự đoán: "Ba, con đã nghĩ kỹ rồi."
Diệp Thần trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài, giống như đã có chút thỏa hiệp, nhưng lại vẫn như cũ không chịu dễ dàng buông tay, chỉ dùng thanh âm rầu rĩ mà mơ hồ ứng một câu:
"Để xem xét lại đã, rồi nói sau."
Thanh âm nghe vào, cư nhiên là có chút uể oải, rồi lại giống như mơ hồ có chút nhận mệnh.
"Mục Nhạc." Cô gái nhỏ có chút buồn cười, hồi ức từ buổi chiều chậm rãi rút đi, cong mặt mày nhẹ nhàng gọi người đàn ông đang buồn bực không vui kia một tiếng.
Mục Nhạc không có quay đầu lại, nhưng rồi vẫn không bỏ được việc bạn gái không để ý tới mình, quay đầu lại rầu rĩ lên tiếng.
Diệp Dung gãi gãi cái bụng của Tiểu Công Miêu ở trong lòng, thấy nó thoải mái đến phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc, một bên lại tiến đến bên tai Mục Nhạc: "Mục Nhạc, về sau không cần lại tranh cãi với ba em, chọc ông ấy tức giận, được không?"
Tuy rằng ba cô phản ứng có hơi kích động một chút, nhưng đấy cũng đều là bởi vì yêu thương cô, sợ cô lại bị người đàn ông này "Lừa gạt" một lần nữa.
"Là ba em vẫn luôn có thành kiến đối với tôi." Mục Nhạc lần này rốt cuộc không nhịn xuống được nữa phải hé răng, mi mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn cư nhiên là có chút ủy khuất, "Em quá bất công."
—— Trong thanh âm tràn đầy lên án, quả thực là ghen tuông ngập trời.
Tiểu Công Miêu ghé vào trên đùi Diệp Dung như là cũng có chút chịu không nổi bộ dáng này của anh, ngoe nguẩy cái đuôi kêu meo meo hai tiếng, hơi hơi nâng lên một đôi mắt mèo tràn đầy khinh thường.
Mục Nhạc duỗi tay, nhéo cái cổ của Tiểu Công Miêu sau đó đem nó nhắc tới trước mặt mình, cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Công Miêu hình như là có chút luống cuống, giương nanh múa vuốt giãy giụa nhưng vẫn không thể tránh thoát được, một lát sau có vẻ đã trở nên suy sụp, hai tai cũng đều cụp xuống, đôi mắt mèo thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình, kêu meo meo từng tiếng đáng thương đến như đang nức nở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN
RomanceHán Việt: Thúc bất khả nhẫn Tác giả: Tô Oản Tình trạng: Hoàn thành (Đang beta lại) Nguồn: Wikidich Số chương: 67 Bìa: TRAM520 Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng , Sạch , Thanh mai trúc mã , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non [VĂN ÁN] ...