Editor: Cẩm Hi
Diệp Dung trong nháy mắt kinh ngạc, đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt thoắt cái đỏ bừng. Nhưng cũng may đây không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cô gái nhỏ vội vàng nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dày nhẹ nhàng rung động, vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, nhưng lại theo bản năng vươn tay ra, ôm lấy eo anh, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn này.
Nhưng mà nụ hôn này lại có chút ngoài dự đoán của cô —— cánh môi dán lên môi cô nhẹ nhàng cọ xát vài cái, trên cánh môi lại đột nhiên bị liếm khẽ, truyền đến cảm giác ướt át. Cô gái nhỏ kinh ngạc một chút, theo bản năng hơi hơi mở miệng, người đàn ông lập tức tìm được cơ hội, đột nhiên dùng lưỡi mở khớp hàm của cô, không chút khách khí mà tiến quân thần tốc vào trong.
Nụ hôn này, cùng với nụ hôn tràn đầy ôn nhu che chở, lướt qua liền ngừng ở tết Nguyên Tiêu ngày đó, hoàn toàn không giống nhau —— hơi thở tràn đầy tính xâm lược của đàn ông cùng với hương vị của anh dường như chiếm lấy toàn bộ cảm giác của cô, làm cô trong nháy mắt dường như hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể gắt gao nắm lấy vạt áo của anh, có chút gian nan đi theo từng tiết tấu hô hấp của anh.
Nụ hôn này dường như là mang theo hàm ý trừng phạt nào đó, tràn đầy chiếm hữu dục cùng tính xâm lược.
Diệp Dung cho rằng mình sắp hít thở không thông ở cái nụ hôn vừa dài vừa cường thế này rồi, ở một khắc trước khi sắp mất đi dưỡng khí rốt cuộc cũng được bị thả ra. Cô cảm thấy dường như mình đã bị rút đi hết sức lực toàn thân, có chút mờ mịt mà mở to hai mắt, từng ngụm từng ngụm kiệt lực hô hấp lấy không khí.
Cái hôn vừa rồi xác thật là có chút tàn nhẫn, hốc mắt của cô đều đã có chút phiếm hồng, đáy mắt tràn đầy ánh nước, rồi lại cố tình trong lúc nhất thời mất đi năng lực tự hỏi, mở to đôi mắt mèo tràn đầy ngốc nghếch không biết làm sao. Khuôn mặt vốn trắng nõn tinh xảo nay đã sớm thành một mảnh hồng nhạt, toàn bộ đều đã hồng tới tận cổ rồi, cánh môi ngày thường hồng nhạt lúc này đã chuyển sang một màu đỏ thắm.
Mục Nhạc thật vất vả mới buông được cô ra, vừa thấy nàng bộ dáng này của cô, bỗng nhiên liền cảm thấy càng thêm miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy cái hôn vừa rồi lập tức làm trỗi dậy một khát vọng bí ẩn nóng rực nào đó trong lòng, rồi lại cảm thấy không đủ. Cổ họng người đàn ông khẽ nhúc nhích, rồi lại một lần nữa cúi xuống, dán lên môi cô —— nhưng lúc này đây, anh vẫn là bận tâm đến thân thể của cô, không dám làm quá mức, chỉ giống như nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nhẹ nhàng dán lên cánh môi mềm mại của cô, ôn nhu cọ cọ.
Dưới cái hôn ôn nhu lại trấn an của anh, cuối cùng cô gái nhỏ cũng chậm rãi hồi thần lại, tuy rằng vẫn còn thở gấp đến lợi hại, nhưng ánh mắt đã thong thả chậm sáng lên. Cô vẫn còn thẹn thùng cực kỳ, đỏ mặt, mở to đôi mắt tràn ngập ánh nước có chút khẩn trương mà nhìn anh, tựa hồ là do dự trong chốc lát, lúc này mới có chút khẩn trương mà nhẹ nhàng gọi anh một tiếng:
"Chú nhỏ?"
"Lúc ở bên tôi còn dám nghĩ đến người đàn ông khác?" Mục Nhạc đặt trán mình lên trán cô, hơi hơi nheo nheo mắt lại, trong thanh âm còn mang theo nguy hiểm rõ ràng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN
Lãng mạnHán Việt: Thúc bất khả nhẫn Tác giả: Tô Oản Tình trạng: Hoàn thành (Đang beta lại) Nguồn: Wikidich Số chương: 67 Bìa: TRAM520 Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng , Sạch , Thanh mai trúc mã , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non [VĂN ÁN] ...