3

2.7K 389 5
                                    



Phác Trí Mân hôm nay đem mình sang gian của cậu Ba đặng phục dịch. Chị Mện có chồng bị bệnh, nhờ hắn sang làm giúp hai ngày. Cũng đem mấy câu căn dặn, lỡ mà làm cậu Ba giận lại khéo bị đuổi khỏi nhà Điền. Trước giờ nghe bảo cậu Ba chỉ cho đi theo một người phục dịch, đôi ba kẻ sớm chiều lo toan dọn dẹp chẳng mấy khi được rảnh tay, chị qua nhờ người bên gian ông bà cũng không ngó lạ lùng gì. Kể cũng lạ, không hiểu sao ngoài Mân ra chẳng ai chịu giúp chị Mện cả. Ít mọi mấy cái việc cơm bưng nước rót phải nhờ đàn bà con gái, thân hắn là trai tráng, suốt ngày lo việc nặng nhọc, ngó thôi cũng không vừa mắt rồi. Chẳng qua là chị Mện thuận miệng, gặp ai thì nhờ ngay người đó, thành thử giờ hắn phải phục dịch cậu Ba mấy cái việc vặt vãnh hai ngày. Nhưng thôi, Trí Mân lại không nghĩ nhiều, hắn chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ra hiểu ý chị Mện dặn.

Mặc dù làm trong nhà Điền từ bé, Mân cũng chỉ phục vụ cho hai người là Điền Chính Thụy với Huỳnh Nghi Phụng. Cậu Hai thì không hẳn gọi là phục dịch. Phía cậu Ba chưa hề động chạm, hắn vẫn có chút lo lắng. Nghe được trong phòng có tiếng động nhẹ phát ra, như lời chị Mện nói, sáng sớm không được đứng ngoài cửa đợi cho cậu Ba gọi đặng mới chịu mở cửa đi vào. Cậu Ba khi ngủ dậy thường chưa tỉnh táo hẳn, sẽ không muốn nói gì ngay liền. Kẻ tớ không cần gõ cửa, phải chủ động vào phòng hầu cho cậu.

Mân bưng thau nước nhỏ đang thổi hơi ấm bay phất vào mặt mình, đem mũi chân đẩy nhẹ cánh cửa đặng bước qua thềm gỗ trước mặt rồi đi vào phòng. Tướng tá Trí Mân trước giờ đều làm việc nặng nhọc, nay lại phải phục dịch kiểu này thì có hơi vụng về. Đem thau nước bằng đồng bước thẳng tới bên giường, hắn khuỵu gối đặt xuống sàn. Bởi không có chút khéo léo nào nên lỡ làm bắn một chút nước ấm ra sàn. Mân vội vàng dùng tà áo bên phải của mình lau đi, sau mới chịu quỳ hẳn người xuống nền. Hắn lạy cậu Ba một cái, nhỏ giọng thưa:

"Bẩm cậu, con mang nước cho cậu rửa mặt."

Nom cậu Ba vẫn nằm yên không đáp lại, Mân mới dám nghía mắt lên dòm qua một lượt trong phòng buồng, chung quanh được bày biện những thứ đồ mà ở làng chẳng ai có, hắn đâm ra nghĩ ngợi, ông gia sớm ngày đi chuyện điền địa, chắc cũng có mớ đồ được người xứ khác biếu mang về. Chiếc giường của cậu Ba còn được làm từ gỗ hương đỏ, quý giá hết đất. Bên ngoài lạnh như thế, mà vô đây đến gió cũng chen vào nặng nề khó khăn, làm cả người Trí Mân ấm lên thấy rõ. Một đời Mân, dày gió dạn sương, có mơ cũng nào dám được ở phòng như này, hắn chỉ dám ngẫm ngợi cho miếng cơm ăn manh áo sao để tận tường cả đời chứ nào mơ ước cao xa.

Ngó thấy cậu Ba chuyển mình ngồi dậy, Mân giật mình, liền chắp tay cúi gập người, lạy cậu một cái.

Điền Chính Quốc chễm chện ngồi trên chiếc giường lớn, lưng thẳng, dáng người bệ vệ. Hai chân hắn đặt dưới sàn nhà lạnh. Hỏi: - "Mày là đứa nào? Sao trước giờ tao không thấy mặt mũi đâu?"

Trí Mân đang quỳ dưới chân, mắt mũi cắm cúi, vội lê gối đến hai chiếc giày bên giường, lấy mang vào chân cho gia chủ. Miệng hắn hơi run, vừa nói vừa vò chiếc khăn trong thau nước ấm mới bưng vào, dâng đến cho cậu: - "Bẩm cậu. Con làm bên gian ông bà nên ít khi gặp cậu."

JKKM| - Án Điền giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ