12

2K 244 55
                                    


"Ta biết ngươi không có cảm giác gì với ta. Nhưng Phác Trí Mân, ngươi chờ ngày phá hoại nhà Điền được, ta cũng chờ được ngày ngươi thương ta."

***

Một người đàn ông góa, nghe có vẻ không đúng, nhưng gọi như này lại hợp tình lí dữ lắm, họ có thể vì lòng yêu người của quá khứ mà ở vậy suốt đời. Năm đó bà cả vừa sanh ra cậu Hai Thiên vì đột huyết chết tức tưởi, Điền Chính Thụy lại không chịu được cảnh đó, ngày nào không thấy mặt bà Cả là ổng chết ngày đó. Rồi rốt cuộc làm trái lại ý trời, đem một phần tóc bà Hiên bỏ vào chum, đốt lửa thổi nhang, mang khói hương và tro tàn hòa vào tóc, đặng chôn xuống giữa buồng the của bà. Điền Thụy mang hai con mắt và thân xác bà, ngày một ướp qua rượu trắng, bột tro nhang và máu của một tôi tớ. Sau thị tớ đó cũng là vợ hai của ổng, tới thời bà Cả tỉnh, thị ta không nói không rằng cũng phải chết. Người tớ kẻ đợ trong nhà khi ấy nghe thấy mùi hôi thối bốc ra từ phòng buồng bà Cả mà không ai dám hé hó mồm miệng, chỉ biết hồi làm lễ tang cho bà chưa kịp thấy xác thì nắp áo quan đã khép lại. Bao năm thi hài bà Hiên hết da hết thịt, rồi lại hồi thịt hồi da, Điền Chính Thụy chờ bấy nhiêu đó, cuối cùng cũng có ngày bà Hiên vật dậy.

Một số hai phận, sau bà Phụng lại sanh ra Điền Chính Quốc, san sẻ bớt vận cho con. Hồn là con chịu, mà xác thì mẹ bị hành. Cũng bởi thế bà Cả mới phải nếm thịt người, thay cho súc vật như sách truyền nhân để lại cho Điền Chính Thụy. Theo đó, ngày là Điền Chính Quốc, đêm ngủ thì hồn vía cậu Ba vất vưởng, bởi vậy cậu chưa một lần mơ thấy giất mơ gì.

Ấy thế mà hôm rày Điền lại tìm được bản chất của mình trong mơ, bắt nguồn từ đâu thì chẳng ai biết. Cũng có thể khi sanh ra hắn đã có bản ngã của mình, nhưng phần bản ngã đó lại không mạnh bằng loại bùa chú mà ông Thụy tạo thành.

***

Ba mươi tết.

"Hồi sáng em chạy qua gian bếp cậu Ba, thấy cậu nhảy vô ôm thằng Mân, chịa dữ lắm, chị cứ không tin."

"Mày bớt cái mồm mày lại. Thế thì tao đi đầu xuống đất. Nghe vậy mà tao tin được hả?".

Con Nghè ngoa ngoắt cãi lại: - "Sao em nói câu nào, làm cái chuyện chi chị cũng bắt ne bắt nét em thế? "

Chị Mện quay mặt qua dòm đứa tớ nhỏ hơn mình vài tuổi đang ngồi gói bánh, hai mắt chỉ híp lại, giọng gắt gỏng. - "Cậu Ba trước giờ ra sao? Không đánh thằng Mân là ngon, trai tráng với nhau, ôm cái gì?"

Chung quanh bắt đầu có tiếng xì xầm, kẻ to người nhỏ chùm nhum quả đầu vào nhau, nói qua nói lại. Ai cũng đồng tình với chị Mện, rồi thấy chỉ chau mày tỏ vẻ khó chịu, họ liền xoay mặt bỏ đi, ai làm việc của người nấy.

Chị Mện thở mạnh một tiếng. - "Thôi, liến thoắng tới đấy đủ rồi. Bề trên nghe được là mày ăn đòn lử người chừ."

Con Nghè ngậm ngùi không nói thêm, nó bặm môi, nghĩ: mai mốt mà có lần nó bắt gặp nữa, sẽ lôi chị Mện ra xem cho chỉ tin.

...

Buổi rày, trông ra ngoài trời sáng quắc đến gần giữa trưa. Mân kệ cho chăn ấm gối êm va vào mặt, cả người như cái của nợ phiền phức, cứng đơ y sì pho tượng. Hắn muốn đổi người chuyển dáng dữ lắm, ấy mà lại không cách nào xoay cái thân được.

JKKM| - Án Điền giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ