17

1.6K 208 28
                                    



Buổi đêm, sao giăng đầy trên thửa ruộng trước nhà anh chàng Hậu, bầu trời yên phăng phắc, không ồn ào, xáo động. Mấy con đom đóm bay lấm tấm, lượn lờ quanh những khóm hoa Xuyến Chi. Thi thoảng lại có một luồng gió nồng vào líu ríu, cảnh tượng vắng lặng đến mức quỷ dị lê thê.

Dưới ánh đèn vàng vọt, đứa con thứ của nhà Điền chẳng còn nghe được điều gì, đến cả giọng nói của Mân hắn cũng không thể nghe. Hắn như điên, như dại, thét lác:

"Tao giết mày. Tao phải giết chết mày!"

Điền Chính Quốc trong mắt chỉ riêng vóc dạc gầy gầy của Phác Trí Mân, người mà hắn cuống cuồng yêu thương. Cái lòng này của hắn, năm tao bảy tuyết, hắn chỉ chờ một hồi đáp thật tình từ Phác Trí Mân. Trông cái kẻ dám tổn hại người hắn thương, nỗi căm hận trong lòng Điền Quốc như một cơn mưa gió bão bùng, không nhịn được mà ập tới. Điền Quốc quả thực rất tức giận, vẻ mặt hắn dữ đến mức dọa cho người ta điếng người, hồn phách cuốn phăng.

Một tiếng chát vang lên giữa bốn bề ắng lặng, âm thanh dữ tợn mà lạnh người. Điền Quốc thấy mình mẩy từng thớ thịt nóng rát, ruột gan phèo phổi như bị hun rụi đi cả rồi. Hắn đờ người ra, là Trí Mân đánh hắn? Thật sự Phác Trí Mân đã đánh hắn ư? Đây không phải lần đầu Điền Quốc chịu đòn từ Mân, nhưng lại là lần đầu tiên hắn bị đánh, bởi người mà hắn đã sớm mang cái niềm tây sâu đậm, gởi gắm chớ chừa lại cho mình lối ra, lối từ bỏ. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, cho dù Phác Trí Mân có kéo được tiềm thức cậu Ba trở về, anh chàng Hậu đã chết.

Chàng Hậu ngắc ngoải, mồm chẳng còn van lơn. Đến cái mạng quèn của mình cũng chẳng được cậu Ba thương tha. Chàng ta chếch mắt sang hướng thị vợ, sau đó đầu rốt cục cũng bị Điền Chính Quốc một tay, sức lực như quỷ dữ, dằn đến méo xệch, gãy lìa xương cổ.

Thị vợ chàng Hậu, quần áo xộc xệch, tóc tai bờm xờm. Người ngợm gầy guộc như một con ma đói. Thị đang đứng im lìm một chỗ thì tự dưng phát điên, dặt dẹo chạy tới chỗ chồng, la hét:

"Làng nước ơi! Cậu mần gì chồng tôi thế rày câu ơi?"

Thị thở không ra hơi, tinh thần hỗn loạn, ú ớ: - "Ông ơi, cái chồng con hắn chết mất rồi! Người ta vật chết chồng con rồi ông ơi!"

Vợ chàng Hậu không biết làm gì hơn, cứ ôm người chồng bấy lâu chăn gối, không nỡ dứt lòng của mình mà khóc gào. Thị nghèo, có mỗi tấm chồng ở chung, ấy mà nay người ta giết chồng thị rồi! Thị biết sống tựa nương vào ai? Cái chồng của thị làm nhiều điều sai trái, thị cũng biết mà chừ cắn răng kham chịu chứ nhà cửa khó khăn, dù chi thì chồng thị cũng đâu đáng chết.

Điền Quốc nom Mân đương đứng bất thần như đá, hắn lấy áo, ân cần, cẩn thận bịt lại vết thương đang rỉ máu trên tay Mân. Đặng rồi hắn ngửa đầu, quắc mắt dữ tợn dòm lấy xác chàng Hậu đang nằm oải trên nền đất, đột nhiên hắn cười khanh khách, cái giọng cười có chăng chẳng ai dám hiểu: - "Chà! Chết rồi đó ư?"

Vừa nói, Điền Quốc lại vừa liếc sang dòm vợ chàng Hậu, đôi mắt sâu hõm, làm thị ta sợ hãi, mình mẩy run như cầy sấy.

JKKM| - Án Điền giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ