"Nếu em nói em thích hyung thì hyung có tin không?"
Jungkook còn chẳng tin sẽ có một ngày em thốt lên cái câu này trước mặt Yoongi. Đơn giản vì em biết tình cảm của Yoongi không dành cho em, hằng ngày vẫn được ở bên cạnh anh, được anh quan tâm mỗi ngày thế này em đã rất vui rồi mặc dù với tư cách một người anh trai đang lo lắng cho em của mình.
"Jungkook à, đừng đùa nữa. Chúng ta vẫn thường nói những lời yêu thương đó với nhau thường xuyên, bây giờ nhóc hỏi hyung có tin không, hyung biết nên trả lời thế nào đây?!"- Yoongi nhíu mày nhìn cậu em út của mình, trong giọng nói có nửa phần nghiêm túc, một nửa đùa giỡn hoàn toàn không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.
"Thế... hyung có thích em không?"- Jungkook trong lòng khẽ mỉm cười tự giễu, lúc nào cũng như thế cả, trong lòng anh, em mãi mãi vẫn không thể nào vượt qua được ranh giới một đứa em trai.
"Tất nhiên rồi. Đương nhiên hyung thích nhóc, không chỉ hyung, những người khác cũng đều thích nhóc. Hyung không biết dạo gần đây nhóc đã gặp chuyện gì không vui nhưng tất cả các hyung vẫn luôn ở đây với nhóc, nên đừng giữ chuyện gì trong lòng nữa nhé".
Yoongi đứng dậy đi về phía em ngồi xuống, bàn tay nhẹ xoa mái tóc mềm mượt của người nhỏ tuổi. Jungkook trong mắt anh luôn đáng yêu như thế, luôn khiến anh muốn bảo vệ mặc dù sự thật là anh đang nhỏ đi và Jungkook thì cao hơn anh nhiều rồi. Tình cảm anh dành cho Jungkook khác với Hoseok, anh chắc chắn điều đó và anh sẽ không để nó vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Vâng, em biết rồi. Hyung ăn xong rồi thì em về trước đây không thì Jimin hyung sẽ lại la ầm lên cho xem". Jungkook cười gượng đứng dậy, mắt không nhìn thẳng vào Yoongi mà đảo liên tục như muốn che giấu cái gì đó.
"Để hyung đưa em về".
"Không cần đâu hyung, em không muốn làm phiền hyung".
Jungkook lập tức từ chối ngay khi Yoongi có ý định muốn đưa em về rồi không đợi anh nói thêm gì, em nhanh chóng bước ra khỏi studio.
Yoongi không thể làm gì ngoài đứng nhìn em chạy ra ngoài với chiếc quần thể thao Puma và chiếc áo hoodie đen. Tay cầm chiếc khăn choàng của Yoongi nắm chặt lại, từ khi nào quan hệ của cả hai lại trở nên gượng gạo thế này, dường như khoảng cách của anh và Jungkook ngày càng xa nhưng anh lại chẳng thể làm một cái gì đó để kéo gần nó lại, có một chút gì đó nhói lên khiến anh nhíu mày lại. Bất lực. Đó là hai từ anh có thể chỉ bản thân mình ngay lúc này.
_________________________________________
"Jin hyung, chào buổi sáng ạ. Jungkookie chưa dậy sao?"- Jimin, người được mệnh danh là dậy trễ nhất bọn trừ Yoongi ra đang mắt nhắm mắt mở đi về phía nhà bếp, ngồi vào bàn ăn, nhỏ giọng hỏi.
"Thằng bé hôm qua về trễ nên để nhóc ấy ngủ thêm chút nữa đi, chừng nào đồ ăn chín rồi hãy gọi nhóc dậy".- Seokjin bận bịu trong bếp, không nhìn Jimin mà trả lời.
"Jungkook có chuyện gì sao? Hôm qua về thằng bé chạy thẳng vào phòng không nói tiếng gì".- Namjoon, vị leader tài năng của nhóm từ phòng ngủ bước ra cất tiếng nói, có lẽ anh không thường xuyên đùa giỡn với em nhưng những người khác nhưng anh cưng Jungkook rất nhiều đến mức Jimin và Taehyung phải phát hờn, họ cũng nằm trong maknae line mà, nhưng thật sự ai cũng biết cả Jimin và Taehyung đều xem em không khác đứa trẻ là mấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| YoonKook / VMin || Vì Em Thương Min Yoongi!!
De Todo" Em biết thế là tự mình tìm lấy đau khổ, nhưng ai mà có thể ngăn con tim mình rung động trước một người dù biết đó là người không nên yêu..." "Jungkook ah, sao em lại ngốc thế?!" " Vì em thương anh". 🚫Không đem truyện ra ngoài khi chưa có sự đồng...