Chương 130-139

3.8K 65 14
                                    

Chương 130: Tử Tình chịu nhục

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy Xuân Ngọc vào cửa, nhíu mày, lão gia tử vội nói: "Mấy người bọn họ tới nhận sai, hôm nay ngày lành, người nhiều mới náo nhiệt, nếu đuổi ra ngoài, đối với thanh danh của đại tôn tử của ta cũng không tốt."

"đúng vậy, nhị ca nhị tẩu, lần trước là ta không đúng, nói hưu nói vượn, các ngươi đại nhân đại lượng, cũng đừng chấp nhặt người không có kiến thức như ta. Chúc mừng các ngươi, đại cháu của ta thực sự tiền đồ, về sau các ngươi cũng có thể ăn hương uống lạt rồi." Xuân Ngọc tiến lên nói.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, im lặng, xoay người tiếp đón khác, Xuân Ngọc có chút ngượng ngùng, Tử Phúc thấy vậy, không thể đuổi họ ra khỏi cửa, liền đem thư phòng khóa lại, cũng may đã mấy ngày trước biết trong nhà có khách đến, bề bộn nhiều việc nên sợ loạn, cho nên trước đó đã đem đồ quý trọng cất đi, chỉ chừa lại cái đồng hồ phương tây để nhìn thời gian.

Năm người con trai nhà Tam bà bà đã tới sớm giúp đỡ, mượn xong bàn bát đũa còn phải đi tẩy rửa, Tăng Thụy Ngọc thấy một mình Thẩm thị ở bếp bận rộn không ra nỗi, liền gọi thê tử mình tới giúp, cơm trưa bày bốn bàn, cuối cùng đối phó xong, Thẩm thị kêu đau thắt lưng, buổi tối cũng may có người giúp việc bếp núc trong thôn đi đến thử lửa, nhất tịnh làm xong cơm chiều, ở lại ăn cơm. Thẩm thị mới thoải mái hơn nhiều.

Cơm chiều xong, một nhà Xuân Ngọc muốn ở lại đây, bởi vì bên lão phòng có Thu Ngọc ở, hai gian khác bị Chu thị khóa lại.

Tăng Thụy Tường nghe xong, phụng phịu: "Trong nhà có cả đống chuyện cần làm, bận lắm. Trước kia nhiều người ở lão phòng vậy mà các ngươi vẫn ở được, bây giờ thích nhiều chuyện à?"

Tử Tình thấy sắc mặt Yến Nhân Đạt nháy mắt thay đổi vài cái, giống như đang cân nhắc cái gì, bỗng nhiên lại bình thường, vội nói là bọn hắn lo lắng không chu toàn, mang người đi.

Ngày kế, Thẩm Kiến Sơn, Thẩm Kiến Thủy mang theo hai nhà lớn lớn nhỏ nhỏ 20 người đến, theo sau là một nhà Thẩm Kiến Nhân. Mười giờ, cả nhà Tam bà bà đều đi lại. Năm con trai, năm con dâu, còn có một đống cháu nhà bà nữa. Thẩm thị dẫn Tử Tình bận việc chiêu đãi, ở nông thôn cho nên không chú ý nhiều điều, tuy rằng nam nữ phân tịch (nam nữ có khác, ăn khác bàn ý, ngày xưa thì nam ăn ở nhà giữa, nữ ăn trong bếp), nhưng đều ăn ở trong viện, tổng cộng có hai mươi bàn, người lớn tuổi chút đều phải rót nước trà, mười một giờ, lão gia tử Điền thị bọn họ đi lại, Đại Mao nhiệt tình nói giúp đỡ Tử Tình, Tử Tình cảm thấy rất nghi ngờ, Tử Tình nhớ tới chuyện tối hôm qua phụ thân cự tuyệt bọn họ, càng cảm thấy hôm nay Đại Mao sẽ không có ý tốt gì.

Khách nhân đến không sai biệt lắm (đến gần đông đủ), Tăng Thụy Tường phân phó mở tiệc, trong lúc nhất thời, ăn uống linh đình. Náo nhiệt thay nhau nổi lên, người hỗ trợ mang đồ ăn lên thì ít, đều là người quen hoặc thân thích. Thẩm thị đành phải phái Tử Tình qua đến chỗ đất bưng đồ ăn, Đại Mao cố ý đến gần Tử Tình, lớn tiếng nói: "Tình nhi, ngươi đến đây, ta có điều muốn nói với ngươi."

Tử Tình không quan tâm hắn, nghĩ rằng: "Tình nhi là tên ngươi kêu được à." Lúc này, phát hiện bên cạnh có một ánh mắt, Tử Tình nhìn, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, Tử Tình cảm thấy mình không quen hắn. Ai ngờ hắn thấy Tử Tình nhìn về phía hắn, ngược lại đi tới, chào hỏi qua Đại Mao, lại hỏi Tử Tình: "Ngươi không nhớ ta à, lần đó ở học đường, hái đào, té ngã, rừng đào."

Cuộc sống điền viên của Tình NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ