CHƯƠNG 7

261 26 2
                                    

Vương Tuấn Khải ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao trong phòng thu một thời gian dài, đồng hồ treo tường gõ mười tiếng, hắn mới giật mình tỉnh lại giữa hồi ức.

Hắn đứng dậy đi về phía cửa, đặt tay trên nắm cửa, dường như nghĩ ra điều gì đó, lại buông ra. Sau đó xoay người trở lại trước giá đĩa CD, rút xấp giấy màu vàng kia ra, lật từng trang.

Chính là tờ này, "Gặp mặt".

Ngày hôm đó, sau khi Vương Nguyên đi rồi, Vương Tuấn Khải quay lại nhà máy nhìn thấy một đám người xa lạ, có chút ấn tượng mơ hồ với một người trong số đó, con ngõ nhỏ tối hôm đó rất tối, kỳ thực Vương Tuấn Khải cũng không nhìn rõ được bộ dạng của hắn. Mãi cho đến khi người kia mở miệng nói với ngữ khí khiêu khích và giọng điệu nhẹ nhàng, Vương Tuấn Khải mới chợt hiểu ra, Vương Nguyên vì sao lại tức giận như vậy.

Không biết những người này nói gì đó bị Vương Nguyên nghe thấy, mới tạo nên sự hiểu lầm như thế. Nhưng cho dù là hiểu lầm, Vương Tuấn Khải cũng không cách nào lấy lại bình tĩnh, những lời Vương Nguyên nói, từng câu từng chữ giống như một con dao sắc nhọn đâm vào ngực hắn.

Mặc dù là do nguyên nhân hiểu lầm gây nên, nhưng Vương Nguyên cuối cùng lại dùng cách "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" để kết thúc.

Vương Tuấn Khải từng cho rằng hai người bọn họ sẽ không giống nhau, sự đồng cảm đến từ tâm hồn có thể giúp bọn họ vượt qua những ràng buộc cổ xưa ấy, "học sinh ba tốt" cùng với "không làm việc đàng hoàng" cũng có thể thiết lập mối quan hệ mật thiết vững chắc, không rời không bỏ.

Hiện tại xem ra, là do hắn quá ngây thơ rồi.

Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ áo người kia đè đến giá đỡ trống bên cạnh, toàn bộ giá đỡ bị đẩy mạnh ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, dùi trống rơi xuống đất, sau đó trong nhà máy chỉ còn lại Vương Tuấn Khải, tự hỏi mình vì sao lại tức giận, cũng may có sự lôi kéo của ban nhạc, mới không xảy ra cuộc ẩu đả nào.

Đuổi mọi người đi, Vương Tuấn Khải mệt mỏi ngồi trước cửa nhà máy. Song ca tuần sau là không thể, giữa hắn và Vương Nguyên, suy cho cùng chỉ là tình bạn, hay là tình cảm vẫn chưa hiểu được đã bị Vương Nguyên khinh bỉ, ghét cay ghét đắng cũng không còn quan trọng nữa.

Mọi chuyện đã không thể quay lại được nữa.

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn thấy bóng mặt trời đang từ từ biến mất trên mặt đất, sự phẫn nộ dần dần trở nên thất vọng. Trong lúc vô tình, nhìn thấy một tờ giấy rơi bên cạnh cửa, là giấy viết lời bài hát Vương Nguyên hay dùng, Vương Tuấn Khải nhặt nó lên rồi xoay người trở lại nhà máy.

"Bởi vì gặp được bạn, mà tôi học được cách trân quý, cho dù sẽ đối mặt với đả kích của phong ba bão táp, tôi sẽ luôn kiên định mà bước tiếp. Có thể nước mắt sẽ dần dần làm mờ đôi mắt của tôi, có thể nước mưa sẽ từ từ làm ướt mái tóc của tôi. thời tiết mỗi ngày mỗi ngày không ngừng thay đổi, thời gian sẽ không dừng lại, nhưng tôi sẽ nhớ rõ đôi mắt sáng ngời kia của bạn."

Đây mới là dự tính ban đầu của Vương Nguyên sao, là những lời trong lòng muốn nói trước đó sao ?

Đây là lần đầu tiên, hắn đỏ mắt vì xem lời bài hát, tiếp đó Vương Tuấn Khải bất chấp lao ra ngoài, thế nhưng cửa nhà Vương Nguyên đã khóa chặt, điện thoại thì tắt máy, ngày hôm sau hắn quay lại một lần nữa, mới biết tin Vương Nguyên đã nghỉ học và di cư.

[TRANSFIC] [KHẢI NGUYÊN] NGUYÊN ĐIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ