Thư kí Lee vui vẻ xách cặp rời khỏi tầng trước ánh nhìn ghen tức của thư kí Hong. Yuna cắn môi ấm ức đứng sững ngoài hành lang, gương mặt xinh đẹp sớm đã ủ rũ. Ai trông thấy cũng biết Donghyuck vừa được sếp Na cho nghỉ phép, lúc tập đoàn đổi chủ, cậu ta không hề rời công ty như cô, cũng vì mang danh kẻ ở lại mà nó bị chèn ép rất nhiều, nay đi đây mai đi đi đó, công việc xoay vòng đến điên. Nhưng đừng nghĩ vì thế mà cô thông cảm cho Donghyuck, cô trung thành nguyện bỏ tất cả chịu cùng chủ tịch và giám đốc lãnh án, sao chủ tịch không nhận ra điều đó mà cho cô nghỉ một hôm? Thật sự Yuna vẫn còn muốn đi mua sắm dài dài, từ giờ chôn thân vào tập đoàn một cách đột ngột, Yuna cô không hề phục.
Lee Donghyuck lái thẳng xe đến quán bánh gạo rất lâu mới được nhìn lại, kí ức chợt ùa về nhưng hình ảnh lại sớm đổi thay. Quán đã không còn là một gian dựng bạt vải nữa, mà xây thành tường xi măng kiên cố, trang trí giản dị mang đến cảm giác bình dân, nhưng vẫn thu hút rất nhiều học sinh. Khoảnh khắc nó mở cửa, ánh mắt hai người quen bất ngờ chạm nhau, tim nó như ngừng đập, hồi hộp nhìn anh không chớp mắt. Chỉ mới hai tháng thôi, nhưng Mark đã gầy đi rất nhiều, màu da nhạt nhoà nhưng không còn chậm chạp ngơ ngác như lúc trước nữa. Khi ánh mắt anh vô tình dừng lại trên thân ảnh vị khách vừa bước vào, Mark xém đã làm rơi cả thực đơn, bây giờ chàng trai mà anh yêu từng đột ngột biến mất khiến anh thất vọng không thôi lại đột nhiên trở về, đứng trước mắt anh tựa như cách cậu ấy đi, Mark giận lắm, nhưng chỉ là cơn giận nhẹ như gió thoảng, thật tốt vì Donghyuck vẫn an toàn. Anh buông một câu xin lỗi với vị khách, chạy nhanh đến phía nó mà ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé đứng im như phỗng.
- Donghyuck!
Nó giật mình bừng tỉnh sau tiếng gọi trầm thấp từ Mark, bối rối đưa tay lên chạm vào tấm lưng nóng bừng lên của anh, khoé mắt không kiềm được ươn ướt.
- Em xin lỗi. Mark, em xin lỗi.
- Ngốc. Xin lỗi cái gì chứ, em an toàn là tốt rồi.- Anh nói, tay buông nó ra.
- Em khóc sao? Đừng khóc mà.
Anh luống cuối giúp cậu lau đi những giọt nước mắt sắp chảy xuống, bất lực vì mình thân là nhà văn, nhưng lời lẽ nói ra lại khô khan vô vị, khác xa với khi viết tiểu thuyết, thật vô lí, Mark không thể lí giải được điều đó, đứng trước Donghyuck, Mark luôn cảm thấy bản thân hành động như kẻ ngốc vậy.
- Em có khóc đâu.- Nó lắc đầu, che giấu đi cảm xúc bằng nụ cười hạnh phúc.
Khách trong quán được chứng kiến một màn đoàn tụ đầy đáng yêu, không nhịn được vài khách quen đã trêu chọc anh con trai chủ quán.
- Đấy, có người yêu là đi được ngay, thế anh có quay về để bác gọi món không đây?
- Hai anh đẹp đôi quá đi, cho bọn em xin kiểu ảnh được không?
- Hai người hẹn hò lâu chưa?
Donghyuck bị nhắc đến chuyện hẹn hò tự nhiên thấy nhột, cậu ngượng ngùng cúi đầu né tránh, không biết nên trả lời thế nào. Đúng là cậu có tình cảm với Mark, nhưng hai người vẫn cứ duy trì mối quan hệ thân thiết mập mờ, tất cả chỉ đến điểm giới hạn, chưa ai nói với ai lòng mình, chính bản thân nó cũng thấy sợ, sợ rằng nếu như một lần nó dũng cảm nói ra, thì mối quan hệ hiện tại mãi mãi sẽ không thể hàn gắn được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nomin][Longfic] Giám đốc Na có dự định kết hôn chưa?
FanfictionNguyên tác: Grinsell 35 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái, giám đốc Na đúng là đang lãng phí nhan sắc trời cho mà 25 triệu đàn ông Hàn Quốc mơ ước đấy!