Nhiễm Tái Tái vẫn luôn chống cự, nhưng một khi hưởng qua tư vị mất hồn vô cùng kìa cùng nàng, là nam nhân liền căn bản khống chế không được.
Huống chi, Mặc Trạc Trần đã muốn nàng đã lâu rốt cuộc mới tới tay, hắn hô hấp thô nặng, tim đập hỗn loạn, gấp gáp không chờ nổi áp Nhiễm Tái Tái lên sô pha lớn trong đại sảnh, chặt chẽ khống chế dưới thân.
"Ngô... Buông ra... Đừng... Ngô"
Nhiễm Tái Tái kêu khóc, xoắn thân mình muốn tách rời.
Mặc Trạc Trần bị nàng vặn vẹo cọ trên người tựa như khai hỏa, hắn linh hoạt cởi bỏ váy của thiếu nữ, nội y thuần trắng ném trên mặt đất, còn không quên ở bên tai nàng bá đạo tuyên cáo trấn an, "Bảo bối ngoan, ngày mai mua đồ mới cho em."
"A, không... Xin anh... A..."
Đột nhiên bị tấn công bất ngờ Nhiễm Tái Tái xấu hổ và giận dữ không thôi, nàng kêu sợ hãi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
Đồng tử đen nhánh của Mặc Trạc Trần lóe quang, nhìn cô gái dưới thân đã trần trụi, thân thể như tuyết trắng tinh không tì vết, mềm ấm như ngọc, lại bóng loáng tinh tế như vậy, bụng nhỏ, rốn xinh đẹp, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, nơi riêng tư phát dục đẹp đẽ...
Vú cũng thật tuyệt, phình phình, nộn nộn, đỉnh hồng diễm như hai đóa hồng mai run rẩy, như đào hoa đầu xuân mới nở cho người ta vịn cành bẻ, hắn mê muội trực tiếp hôn lên.
"A... Không..."
Nhiễm Tái Tái lại kinh hoảng khẽ gọi một tiếng, vòng eo vặn vẹo giãy giụa hết sức, nhưng cái miệng đang ngậm tiểu núm vú của nàng vẫn gắt gao hút, lưỡi dày thô ráp quét đỉnh cao nhất, mà bên kia no đủ đồng thời bị bàn tay còn lại chiếm hữu.
"Không cần, buông tôi ra... A... Không, không cần liếm..."
Nhiễm Tái Tái yêu kiều rên rỉ khóc, rất khiến người trìu mến, nhưng chỉ khiến người đàn ông càng cắn mút, còn phát ra tiếng nước mắc cỡ, người nọ tựa hồ còn dùng hàm răng ma ma.
Nhiễm Tái Tái khó nhịn giãy giụa, chậm rãi, bởi vì Giang Thần Dật đang quay phim ở xa, thân thể trống trải đã lâu bị nam nhân không ngừng đụng chạm dần dần động tình, chỗ sâu trong mật huyệt nước bắt đầu chảy ra, ngứa như kiến bò, nàng bản năng ưỡn ngực thỉnh cầu người trước mặt hung hăng yêu thương tiểu thịt viên mẫn cảm, giảm bớt toan ngứa phía dưới, "Ân a... Trần... Xin anh, từ bỏ, ngứa..."
"Ngô, cô bé của anh ngứa chỗ nào?"
Mặc Trạc Trần ngồi dậy, tà khí duỗi lưỡi liếm khóe miệng, hô hấp Nhiễm Tái Tái dồn dập, tách hai chân Nhiễm Tái Tái ra, duỗi tay thăm nơi non nớt giữa hai chân, khi đầu ngón tay chạm được ướt át sền sệt, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, "Nguyên lai bảo bối cũng muốn?"
"Không, không phải."
Nhiễm Tái Tái xấu hổ đáy mắt sóng xanh róc rách, trên má như thoa son.
"Ha hả, em ướt rồi."
Mặc Trạc Trần đột nhiên vươn ngón trỏ ấn trân châu trên tiểu huyệt, không màng âm thanh xin tha kiều mềm khóc lóc, tàn nhẫn nghiền nát.