Ngụy Tử Viễn mấy ngày nay có chút mê hoặc, nguyên nhân chính là Nhiễm Tái Tái.
Hắn phát hiện chỉ cần hắn xuất hiện trong tầm mắt tiểu nữ nhân, tiểu nữ nhân kia liền sẽ dùng ánh mắt gắt gao theo dõi hắn.
Nhưng khi hắn phát hiện nàng xem nàng, nàng lại sẽ lập tức cúi đầu lảng tránh, chờ hắn chuyển mắt đi, nàng lại sẽ một lần nữa đặt ánh mắt trên người hắn.
Ngụy Tử Viễn rốt cuộc xác định, tiểu nữ nhân kia quả thật thích hắn mà không phải ca ca hắn, trong lòng không chỉ có kinh ngạc còn là thản nhiên hoan hỉ.
Hắn cùng ca ca dần dần lớn lên, bởi vì bề ngoài xuất sắc, dáng người bảnh bao, nữ nhân đến lấy lòng bọn họ liền liên tục không ngừng.
Nhưng không biết là sao, rõ ràng hắn cùng ca ca diện mạo không có gì khác biệt, chỉ là hắn bất cần đời một ít, ca ca hắn đọc sách thủ lễ một chút, vì cái gì rõ ràng thích mình, khi phát hiện mình có một đại ca song sinh càng thêm vĩ đại lại sẽ di tình biệt luyến thích ca ca hắn.
Hai năm nay, cũng có vài nữ tử khẽ động tâm Ngụy Tử Viễn, nhưng khi các nàng không khỏi chuyển ánh mắt tới ca ca, kiêu ngạo khiến cho hắn đều nhanh chóng buông tay, kỳ thật trong lòng hắn có chút phẫn hận, không chỉ đối vài nữ nhân kia còn có ca ca hắn.
Bởi vì ca ca hắn không chủ động câu dẫn nữ nhân, nhưng vì thế càng thêm khiến hắn phẫn nộ...
Phẫn nộ nguyên lai mình thế nhưng so ra kém hắn...
Nhưng Nhiễm Tái Tái không giống, nữ nhân này đối với hắn cùng ca ca hắn hẳn là giống nhau.
Bọn họ trước bảy tuổi đều do cùng một tiên sinh dạy, sau này mới dần dần kiêng dè quan hệ nam nữ.
Hiện tại hắn rõ rệt cảm giác được, nàng khi ngẫu nhiên gặp bọn họ sẽ xấu hổ cúi đầu đối với hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng ngập nước; ngữ khí nói chuyện cùng hắn cùng ca ca hắn có rõ rệt khác.
Như vậy rất tốt, hắn thích hơn nữa hưởng thụ loại đặc biệt chỉ đối với mình hắn này, lúc này khiến hắn cảm giác được dị thường vui sướng cùng thỏa mãn.
Khi Nhiễm phụ tìm hắn, hơn nữa uyển chuyển đề nghị cho bọn họ kết hỉ, hắn phát hiện hắn tuyệt không bài xích.
Không chỉ vì Nhiễm phụ, còn có chính là hắn gần nhất trong đầu cũng hiện lên khuôn mặt trái xoan kia... như bạch ngọc bóng loáng, cúi đầu thẹn thùng liền lộ ra một tia hồng mê người.
Thêm tóc đen như mực, trắng thật trắng, đen thật đen, tiên minh đối lập, khiến nàng yêu mị phảng phất thành tinh.
Hắn cảm giác hắn đối với nàng hứng thú từ từ nồng đậm ~~~
Ban đêm lại tiến đến, Nhiễm Tái Tái nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, không biết là vì bị nam chủ thế giới trước hàng đêm điều giáo tiết ngoạn, hay là vì hệ thống dục nữ đã mở ra dục vọng của nàng, hiện tại Nhiễm Tái Tái chỉ cảm thấy thân thể mình hư không đáng sợ, một ngày dục vọng tích lũy, mỗi đêm tiểu huyệt dưới thân đều bức thiết muốn bị cự đại côn thịt nam nhân hung hăng nhồi đầy, nhanh chóng trừu sáp, không có nam nhân thao nàng nàng sẽ bị tra tấn điên!
Vì để mình dễ chịu, nàng bắt đầu tự âu yếm thân thể, từ vú đã bắt đầu đứng thẳng, đến eo lưng, đến bên trong chân, vuốt ve toàn thân mẫn cảm, thử vẹo thắt lưng xoay mông, kẹp chặt đùi, ma sát bộ phận sinh dục, trong não hồi tưởng cảm giác bị cự đại côn thịt hung hăng nhồi đầy...
Cuối cùng một tay xoa nắn vú đầy đặn mềm nhẵn cùng đầu vú, một tay đùa bỡn hoa huyệt đã ướt át, tìm đến hạt châu còn che dấu, lấy ngón giữa cùng ngón trỏ ấn xoa, xoa nắn hoặc xoay quanh ma sát âm đế...
A... Ân... tiếng rên rỉ tê dại mềm mại không ngừng từ cái miệng nhỏ mê người phun ra...Dần dần, tiếng rên rỉ bắt đầu thường xuyên, âm điệu run rẩy, chỉ chốc lát, một tiếng nữ nhân thật dài áp lực ngâm gọi...
Hương khuê bình tĩnh, chỉ thấy giường nằm them một mảng ướt át, cùng một thân thể mềm mại toàn thân phấn hồng run rẩy mê người trầm túy...
Dục vọng khó nhịn qua đi, Nhiễm Tái Tái hết buồn ngủ, khoác áo đứng dậy, dọc theo khuê phòng đi tới đón gió đêm mát mẻ...
Phát hiện mình đến hoa viên nối tiền viện, bốn bề vắng lặng, liền cũng tùy ý ngồi trong lương đình.
Ngụy Tử Viễn nhìn bốn phía ánh đèn lồng u ám, hoảng hốt nhìn nữ tử ngồi trong lương đình, phảng phất từ trong tranh bước ra.
Nàng cúi đầu buông mắt, chỉ có thể để người mơ hồ thấy lông mi rậm dài, phảng phất mật sơ.
Chớp phảng phất giống hồ điệp nhẹ nhàng, thật cẩn thận như sợ quấy nhiễu người, một chút lại một chút lay động.
Mũi nàng, tựa như khuôn mặt bạch ngọc khéo léo giống nhau, cong nẩy, thực hoàn mỹ làm người ta sợ hãi than.
Môi phấn nộn, đóa hoa kiều thúy ướt át, quả thực so anh đào còn ngon hơn.
Ngụy Tử Viễn phát hiện thân mình tựa hồ có chút nhiệt.
Hắn biết, đây không chỉ vì xã giao hôm nay uống rất nhiều rượu, tửu lượng hắn hắn biết, không phải say!
Nữ tử mặc áo dài màu ánh trăng, hạ thân mặc một váy lót xanh da trời, nhìn qua, tươi mát mà mê người.
Nàng như cũ buông đầu, tay nhỏ tinh tế như ngọc, đan vào nhau tựa hồ có chút rối rắm phiền não, lại để người không rõ nàng phiền não cái gì!
Tựa hồ cảm giác mình bị cường liệt nhìn chăm chú, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ngụy Tử Viễn trong lòng chấn động một chút, con ngươi khống chế không được mở rộng một vòng.
Đây là tiểu nữ nhân hôm nay mình đáp ứng muốn kết hôn sao!
Một đôi mắt điềm đạm đáng yêu, sương mù nhân uân như hai đầm nước ngàn năm, sâu có chút nhìn không đến đáy, quả thực sắp để người say.
Chống lại mắt hắn, nàng lập tức có chút bối rối, cánh môi phấn nộn nhẹ nhàng mở một chút, tựa hồ muốn hô nhỏ, lại không ra tiếng, thêm vài phần tư sắc mê người, để người muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khả ái, âu yếm.
Đôi mắt nàng vô thố dao động, phảng phất như hươu nhỏ bị kinh hách, không biết nên làm thế nào cho phải, không thể động đậy.
Ngụy Tử Viễn khóe miệng chậm rãi kiều lên, hắn đã lâu không vui sướng thấy một người như vậy!
Xem nàng vừa khả ái lại thật mê người...