Nhiễm gia.
Mẹ Nhiễm từ trên cầu thang cộc cộc cộc bước nhanh xuống lầu, cầm một hộp toàn tranh trong tay đưa cho bố Nghiêm đang uống trà trên ghế sa lon, "Lão gia, anh nhìn này!"
Mẹ Nhiễm chăm chú cau mày, hơi bối rối, "Hôm nay em nhớ con gái, liền vào trong phòng con xem, trên bàn trang điểm phát hiện hộp tranh này, những bức họa này xem ra cũng nhiều năm, anh xem một chút, nhiều thế này tất cả đều là Nhất Huân!"
Bố Nghiêm nhận hộp, liếc nhìn từng bức, các biểu lộ của con trai từ mười tám mười chín tuổi, mãi cho đến mấy tấm sau cùng, nhìn thấy hai bức con trai chỉ có quần dài thoả mãn nằm trên giường cùng cường thế ép con gái trên tường hôn, mới hiểu mẹ Nhiễm bối rối gì, nhưng sâu trong nội tâm lại mãnh liệt kinh hỉ, "Cái này... Con gái thích con trai?"
Mẹ Nhiễm hồi tưởng đến các loại biểu hiện trước đó của con gái, chậm rãi giật mình, "Có lẽ vậy! Từ nhỏ Tái Tái nói muốn có anh, chờ theo em tới... Phát hiện thật sự có anh liền rất thân cận với Nhất Huân, nhưng khi đó, em thật cho là con coi Nhất Huân là anh trai."
Mẹ Nhiễm xoắn xuýt lo lắng, "Lão gia, hiện tại làm sao? Con gái rõ ràng đã yêu sâu, bọn họ lại hình như..."
Bố Nghiêm không giống mẹ Nhiễm xoắn xuýt, tương phản ông lúc này thật phi thường kích động, con nhà mình phản cảm với con gái vô cùng bắt đầu càng về sau càng kháng cự, ông thật cho là mình phải tuyệt hậu.
Cho nên về sau ngẫu nhiên phát hiện con trai vậy mà có chút kiên nhẫn còn có thể tiếp xúc em gái của nó, chỉ muốn dùng mọi biện pháp để bọn họ ở chung nhiều hóa giải chuyện con phản cảm, không ngờ vậy mà trực tiếp đến mật thiết thế này.
Bố Nghiêm kích động ôn nhu nắm chặt tay ái thê, "Anh biết em lo lắng cái gì. Như vậy đi, bọn họ đã như thế, nếu con gái cùng con trai trở về muốn kết hôn, chúng ta liền ly hôn, giải trừ quan hệ anh em của hai đứa, miễn để bên ngoài chỉ trích, chỉ là... Tâm Lan, ủy khuất em rồi?"
Mẹ Nhiễm vô lực tới gần ngực bố Nghiêm, lắc đầu, mặc dù nhất thời có chút khó tiếp nhận chuyện này, nhưng nhìn đống tranh, chỉ có thể thở dài, "Em ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, chỉ cần con hạnh phúc, làm sao em đều nguyện ý."
Bố Nghiêm chậm rãi ôm chặt ái thê, đúng vậy a, vì con, bọn họ hi sinh coi là cái gì.
...
Nhiễm Tái Tái rất có kiên nhẫn ghé vào dốc núi trong bụi cỏ, điều chỉnh hô hấp, đem mình chậm rãi cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, cô hai con mắt híp lại, dùng lỗ tai cẩn thận phân biệt lấy chung quanh tiếng vang, không buông tha một điểm rất nhỏ động tĩnh.
Bỗng nhiên, phía trước năm mươi mét chỗ truyền đến rất nhỏ tiếng xào xạc, thanh âm rất nhẹ, nhưng Nhiễm Tái Tái cảm nhận được trong gió truyền đến thanh âm rất nhỏ, con ngươi đột nhiên co vào, tay chụp thượng cò súng, quả quyết xuất thủ, "Hưu ---- "
Trong bóng tối, "bành ----" một tiếng, Nhiễm Tái Tái trong lòng vui mừng, trúng.Qua khoảng thời gian này đêm tối huấn luyện chặn đánh, cô rốt cục có thể trong đêm tối phát hiện mục tiêu của mình.
Không loạn động, cô lần nữa buông lỏng thân thể, cẩn thận cảm giác bốn phía, chuyên tâm thế này có thể để người ta rất mau tiến vào trạng thái không linh, làm cô lần nữa cảm thụ thanh âm trong gió truyền đến, cô lần nữa không do dự bóp cò, một hơi toàn bộ bắn ra, "bành bành bành bành ----" liên tục trúng!
"Rất tốt, Tái Tái!"
Nghiêm Nhất Huân phát hiện Nhiễm Tái Tái toàn bộ đánh trúng mục tiêu từ trong bóng tối xuất hiện, lúc này, mặc dù trong giọng nói của anh không biến hóa, nhưng trong bóng tối anh nhìn người tỉnh táo nằm trong bụi cỏ ánh mắt vô cùng nhu hòa.
Nửa tháng huấn luyện, Nhiễm Tái Tái tiến bước vô cùng nhanh chóng, tâm cô rất dễ dàng yên tĩnh, không táo bạo, sức chịu đựng cũng mười phần, đồng thời vật lộn đối luyện cũng chầm chậm đề cao.
Trong thời gian ngắn, cô từ nữ binh bình thường thành người nổi bật trong đội ngũ, vật lộn thứ nhất, xạ kích thứ nhất, thành tựu như vậy, Nghiêm Nhất Huân rất vui mừng, chờ anh đi cũng sẽ yên tâm.
Nghiêm Nhất Huân nhìn em gái chạy chậm đến bên cạnh mình, ánh mắt ôn nhu mang chút phức tạp, "Em gái, ngày mai anh phải đi!"
Nhiễm Tái Tái nguyên bản hưng phấn chậm rãi thành thất lạc, cô nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ánh mắt chậm rãi đỏ lên, "Anh, em không nỡ xa anh!"
Nghiêm Nhất Huân nghe câu này, chỉ đưa tay đưa cô ủng tiến trong ngực của mình, nhìn mặt mũi tràn đầy không thôi, trong lòng có chút thở dài, ôn nhu hôn trán cô một cái, "Cho anh một năm, em gái, anh sẽ trở thành người thủ hộ em cả đời!"
"Anh!"
Nhiễm Tái Tái ôm thật chặt eo anh, cô biết bọn họ chẳng mấy chốc sẽ gặp lại, nhưng cô khống chế không nổi, chỉ cần nghĩ đến hôm nay từ biệt lại phải lâu mới có thể gặp mặt Nghiêm Nhất Huân, lòng cô liền không nhịn được vừa chua lại đau, hận không thể biến thành một phần của thân thể anh, cùng anh không phân biệt.
Đột nhiên, Nhiễm Tái Tái thối lui khỏi Nghiêm Nhất Huân ôm ấp, khi anh nhìn cô, cô bắt đầu thoát xiêm y của mình, rất nhanh, quần áo đơn bạn bị cô đều rút đi, da thịt oánh nhuận tuyết trắng trong đêm tối trần trụi.
Lúc này, tóc đen xõa ra, mắt diễm lệ dẫn dụ, da tuyết mặt mày, trong đêm tối yên tĩnh thần bí, giống một yêu tinh rung động tâm hồn.
Nghiêm Nhất Huân mắt đen phút chốc âm u tối xuống, nhưng cảm nhận nhiệt độ không khí hơi lạnh, anh kiệt lực nhẫn nại, khàn khàn nói, "Em gái, chúng ta trở về..."
Nhiễm Tái Tái yếu đuối không xương tiến sát anh, liếm liếm môi phấn nộn, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh, trong ngực anh ấm áp cứng rắn nhẹ nhàng cọ xát, ngẩng đầu thổ khí như lan, vô hạn mềm mại đáng yêu, "Muốn em, anh!"
Thân thể cô gái vô cùng hương thơm mềm mại, tựa như một dải tơ lụa thượng giai, nhớ tới cô gái tiêu hồn thực cốt, Nghiêm Nhất Huân đột nhiên cảm giác trong thân thể vọt khô nóng, hô hấp của anh đã thô trọng.
Khi cô lại một lần lề mề, bản năng ôm eo của cô, chế trụ sau gáy cô, "Như em mong muốn!"
Nói xong, liền cúi đầu hôn lên bờ môi cô, toàn bộ nuốt cô thơm ngọt vào trong miệng.
Một đêm này, có lẽ vì ly biệt, có lẽ vì hoàn cảnh dã ngoại kích thích, có lẽ vì Nhiễm Tái Tái không sợ chết lặp đi lặp lại nghênh hợp, chỉ làm cho Nghiêm Nhất Huân tình nồng như lửa, khó mà ức chế, cuồng dã một lần một lần tại trên người cô trì mời, không ngừng tác thủ làm cho người thực cốt vui thích...
Ngày thứ hai, chính thức từ biệt tân binh, Nghiêm Nhất Huân cùng các chiến hữu dần dần đi xa...
Khi không còn thấy thân ảnh anh nữa, nước mắt Nhiễm Tái Tái nhẫn nại thật lâu mới chậm rãi trượt xuống!