Chuyển qua quầy bar Nhiễm Tái Tái muốn tiếp tục xem rõ ràng, đột nhiên dừng bước, che miệng kêu sợ hãi, vì cô nhìn thấy đằng sau quầy bar lạnh như băng vậy mà có một cô gái nửa thân trần tóc dài, váy body trong suốt viền ren đã tổn hại, phần lớn da trắng phơi bày, lại không nhúc nhích.
Nhiễm Tái Tái kinh hồn táng đảm quan sát, may mắn, toàn thân cô gái không có vết máu, không có vết thương, hơi thở phập phồng, hồi thần, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cô gái một cái.
A, không có phản ứng, là hôn mê!
Làm sao có cô gái hôn mê ở nơi này?
Nhiễm Tái Tái đứng dậy, bước chân chậm dần, dò xét một vòng, may mắn, ngoại trừ cô gái này không có những người khác.
"Nóng quá..."
Mặc Thanh Trần cảm giác trong thân thể có hỏa diễm đang thiêu đốt, đưa tay dùng sức kéo y phục của mình.
Nhiễm Tái Tái nghe được động tĩnh, chậm rãi tới gần người đàn ông nằm sấp, chần chừ một lúc, cô vươn tay, đẩy tay anh ta, đồng thời nhỏ giọng "Mặc tiên sinh?"
"Cút..."
Cảm giác có người đụng chạm mình, đoạn ngắn ký ức nổi lên, Mặc Thanh Trần vung mạnh tay.
Thật là buồn nôn, dám hạ dược, anh dù khó chịu lại lạm tình cũng sẽ không đụng, các cô quá coi thường anh!
"A...!"
Nhiễm Tái Tái bị hất mạnh, lảo đảo một cái, bước chân bất ổn ngã nhào trên đất, vì đau đớn, trong mắt lập tức hiện ra một tầng hơi nước, "Đau quá!"
Thanh âm kiều nộn thuộc về thiếu nữ nhẹ mềm truyền đến, Mặc Thanh Trần nóng sắp nổ tung mông lung giương mắt, khuôn mặt nhỏ thiếu nữ dịu dàng mỹ lệ hiện trong tầm mắt của anh, vì đau đớn trong mắt chứa hơi nước, cánh môi khẽ cắn, càng mảnh mai đáng yêu, ánh mắt anh tà mị trệ một cái, cảm giác nơi nào đó càng thêm lửa nóng, khàn khàn mở miệng, "... Cô là ai?"
Nhiễm Tái Tái đứng dậy, đỏ mặt, tay chân luống cuống, "Thật xin lỗi, Mặc tiên sinh, quấy nhiễu ngài. Tôi là nhân viên phục vụ, tới xem Mặc tiên sinh còn cần gì không."
Mặc Thanh Trần hoảng hốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, một lát sau giống như mới hiểu được cô đang nói gì, quay đầu, phát hiện cô gái bên cạnh, ánh mắt chán ghét hung hăng co rụt lại, đồng thời cảm giác được thân thể đã ở biên giới chuẩn bị sụp đổ, bản năng chuyển ánh mắt qua trên thân hình thiếu nữ mảnh mai, rất sạch sẽ, khàn giọng mở miệng, "Hỏi tôi có... Cần gì sao?"
Anh chậm rãi đứng lên, tới gần thiếu nữ mỹ lệ dịu dàng, xấu xa bên tai cô thấp giọng nói, "Cần cô!"
Dứt lời, bỗng nhiên ôm ngang thiếu nữ lên.
"A, Mặc tiên sinh, anh làm gì?"
Nhiễm Tái Tái giãy dụa, gương mặt vì bối rối vội vàng đỏ ửng, không cần hạ gục sao, thật đúng là phúc trên trời rơi xuống.
![](https://img.wattpad.com/cover/214245367-288-k728564.jpg)