Chapter 23: Potions and Dark Arts (March 26-27, 1998)

118 6 0
                                    

"Ký ức của Draco Malfoy (được truy xuất vào ngày 8 tháng 8 năm 2020)

Những suy nghĩ của Draco về các muggles đã dần thay đổi trong những tuần trước. Chuẩn bị nguyên liệu cho loại thuốc có thể tái tạo scutum là một cơn ác mộng. Rốt cuộc thì linh cảm của anh về việc cắt, thái và rút hết mọi thứ thông qua các phương pháp Muggle là đúng. Tuy nhiên, anh đã làm hỏng một số lô thuốc khi anh làm không đủ tỉ mỉ. Hóa ra, các thành phần phải được cắt rất nhỏ và phải thật đều, một công việc vừa nhàm chán vừa mệt mỏi. Cắt một cách vội vàng không phải là một ý kiến ​​hay. Prudy tội nghiệp đã bị ốm một lần và cô ấy đã bỏ đi, điều mà Draco chưa bao giờ thấy một gia tinh nào dám làm. Anh cảm thấy phải rất xin lỗi cho gia tinh nhỏ vì đã không ngừng sử dụng cô cho các thí nghiệm của mình.

Đó là đêm thứ năm. Ngày mai anh sẽ rời trường Hogwarts để đến Manor nghỉ lễ Phục sinh. Anh chắc chắn không mong đợi vào nó chút nào cả. Nhưng anh cần phải làm điều đó. Anh ấy đã vô vét các nguyên liệu quý hiếm của giáo sư Slughorn một cách vô liêm sỉ, nhưng chỗ của Slughorn đã hết sạch nguyên liệu, và Draco đã viết thư cho mẹ anh về việc tìm các nguyên liệu làm thuốc. Nếu ai đó có thể mua bột sừng Erumpent và trứng Bowtruckle thì đó chính là bà ấy.

Khi giáo sư Slughorn bắt quả tang anh đang ăn cắp nguyên liệu của mình, Draco đã lạnh lùng thông báo cho ông ta biết rằng anh đang làm theo lệnh. Anh không nói rõ mệnh lệnh của ai nhưng chỉ dùng tay phải vòng qua cẳng tay trái và xoa vào đó, chỉnh sửa tay áo, anh tin tưởng rằng Slughorn đã nghe về dấu ấn của anh. Đó là một gợi ý đủ để Slughorn lùi bước. Thật không may, Antony Goldstein từ Ravenclaw đã bắt gặp họ. Draco đã nghĩ rằng danh tiếng của mình không thể tồi tệ hơn, nhưng rõ ràng vẫn có một số người không biết về dấu ấn của anh. Goldstein rõ ràng đã nói với những người khác và Draco đã có một tai tiếng lớn hơn bình thương. Anh cho rằng điều đó có phần nực cười khi nhà Carrows tiếp tục chế giễu những lời nguyền rủa trẻ con của anh, ít nhất là nếu họ chưa bắt thóp được anh.

Vừa rồi, Prudy và anh đang thử lọ dược. Hóa ra, lọ dược đã bắt đầu có tác dụng với các sinh vật sống, ít nhất là nó có tác dụng với gia tinh. Anh ta đã sử dụng nó lên Prudy với một lượng khá lớn, và anh ta đã thử tất cả các loại phép thuật lên nó. Prudy đã nao núng mỗi khi anh thử một Lời nguyền không thể tha thứ. Nhưng ý muốn thực sự làm tổn thương Prudy của anh ta không tồn tại hoặc lọ thuốc thực sự tốt như nó nên. Prudy không cảm thấy gì, mặc dù nó đã than vãn khá nhiều.

Draco cố gắng giải thích với nó. "Mày biết đấy, đây là một bí mật lớn và tao không thể thử điều này với bất kỳ ai khác."

Anh hơi bực bội. Loại được này chỉ làm được một nửa những gì nó phải làm. Chiếc khiên hoạt động đủ tốt và chỉ điều đó thôi cũng đủ để biến nó trở thành một loại thuốc tiên tiến và hữu dụng, nhưng Prudy vẫn có thể sử dụng phép thuật. Điều đó có nghĩa là như mọi thứ hiện tại, lọ thuốc sẽ không thể khống chế Chúa tể Hắc ám.

Draco tiếp tục bắn những câu thần chú tương đối vô hại vào con yêu tinh sau mỗi năm phút để kiểm tra tác dụng của lọ thuốc sẽ giữ được bao lâu. Hóa ra là sáu giờ, thực sự cần bao nhiêu linh dược nữa thì còn phải chờ một đợt thử nghiệm sau. Sau sáu giờ, lọ dược này hết tác dụng và khi Prudy bất lực mở miệng bật cười, khi câu thần chú nhột đánh trúng nó, Draco nảy ra một ý tưởng. Anh hình dung ra cách con gia tinh nhắm mắt và ngậm miệng lại khi anh dùng lọ dược, mặc dù bằng cách nào đó lọ dược bốc hơi ngay lập tức và không để lại một chút ẩm ướt nào.

The Phoenix Potion (Fic dịch - Dramione)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ