Chapter 31: Nursing (May 31, 1998)

81 4 0
                                    

Ký ức của Severus Snape (được truy xuất vào tháng 9 năm 2002)

Snape nhấn mạnh về sự xuất hiện song song. Họ xuất hiện ngay bên ngoài khu Hogwarts, và Malfoy bị vấp ngã. Anh thả mình trên mặt đất, thở hổn hển. Hàng loạt cơn rùng mình chạy dọc cơ thể anh.

"Trò đang tự tìm đường chết đó, Draco, nằm trên nền đất lạnh như vậy, sau khi anh gần như kiệt sức."

Snape đưa tay ra cho Draco nắm lấy.

"Chờ một chút," Malfoy nói. "Tôi cố gắng quấn lấy tâm trí mình để được sống. Tôi không thể tin rằng Chúa tể bóng tối lại cho chúng tôi sống ".

Snape nói: "Hãy đưa cậu đến bệnh thất nào, Draco."

Malfoy nỗ lực đứng dậy và Snape đã hỗ trợ anh khi họ đi đến lâu đài.

"Ông đã làm gì đó, phải không?", Malfoy nhận xét. "Đó là một trong những phép thuật của ông. Một phút nào đó tôi nghĩ rằng mình sẽ chết vì kiệt sức và sau đó Chúa tể Hắc ám đã đến và những bức tường Bế quan của tôi được cố định lại chặt chẽ và hoàn hảo"

Snape gật đầu. "Nó truyền phép thuật từ người này sang người khác, dường như bao gồm cả khả năng phép thuật đặc biệt của người đó. Nó đủ để cung cấp cho cậu một số sức mạnh và sự Bế quan cực mạnh "

"Chà," Malfoy nói.

"Và ta sẽ không dạy cho trò điều đó. Nó là một bùa chú rất nguy hiểm và có khả năng sẽ trở thành bùa chú Hắc am nếu được sử dụng để chống lại ai đó. Nó có khả năng hút cạn mọi phép thuật ".

"Cảm ơn," Malfoy nói. "Tôi đánh giá cao việc ông đã mạo hiểm. Ông đã cứu tôi và gia đình tôi. Tôi thực sự nghĩ rằng mình đã trút hơi thở cuối cùng tại đó".

Snape sốt ruột vẫy tay. "Tâm trí của trò giống như một cuốn sách mở. Tađã phải đóng nó trước Chúa tể Hắc ám và không có thời gian cho công việc thường ngày của trò đâu. Dù sao thì trò đã có kế hoạch gì?"

"Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là câu giờ là ngăn không cho bất cứ ai gọi Chúa tể Hắc ám và hy vọng ông sẽ nghĩ ra điều gì đó." Anh ấy lắc đầu. "Tôi nghĩ rằng tôi suýt chết vì tên khốn Potter dám gọi tên Chúa tể Hắc ám và cha tôi đủ ngu ngốc để gọi hắn ta đến."

Anh ấy cười. "Có lẽ là một chút can đảm điên cuồng của Gryffindor. Sao nó có thể ngu ngốc như vậy?"

"Bao lâu?", Snape hỏi.

"Bao lâu, cái gì?"

"Trò đã yểm scutum lên Granger, phải không?"

"Miễn là mụ dì loạn trí của tôi yểm Lời nguyền Tra tấn lên cô ấy trong bao lâu. Tôi quên cả thời gian. Lúc đầu, mụ ấy thậm chí còn không thẩm vấn cô ấy. Bà ấy chỉ muốn vui vẻ". Anh lại bắt đầu rùng mình.

"Bao lâu?" Snape hỏi.

"Có thể là nửa giờ? Không quá ba phần tư giờ."

Snape lắc đầu. "Nó không thể được."

Đến lúc đó, ông ta lôi kéo Malfoy nhiều hơn là chỉ hỗ trợ anh. Họ đã vào lâu đài, và đang dần đi lên phía trên.

"Granger cần sự thông minh của cô ấy" Malfoy nói. "Tôi đã nói với cô ấy sẽ có sự giúp đỡ. Tôi không biết làm thế nào mà Dobby lại đến với đó."

The Phoenix Potion (Fic dịch - Dramione)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ