Cuộc sống ở Hàn Quốc ít nhiều cũng tốt đẹp hơn so với tưởng tượng của Takata Mashiho.
Khi chưa đặt chân đến đây, cậu vẫn luôn cho rằng việc bắt đầu mọi thứ ở một đất nước khác quả thực rất khó khăn khi mà ngoại ngữ của cậu vẫn chưa đủ tốt và chương trình đào tạo giữa hai nước cũng hoàn toàn khác biệt; văn hóa, con người cũng đều không giống với nơi cậu đã sinh ra và lớn lên. Mashiho không tránh khỏi có chút lo lắng, đêm trước khi bay, cậu trằn trọc không ngủ được.
Bởi vì đã làm sẵn thủ tục nhập học trực tuyến, cho nên khi vừa đặt chân tới Hàn Quốc, Mashiho có thể ngay lập tức trở về kí túc xá của trường. Trường học rất rộng, lại chia làm nhiều dãy, khu kí túc xá nằm cách dãy nhà học một chiếc hồ nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây, mỗi buổi sáng sau này Mashiho thức dậy, lại nghe được thấy tiếng chim hót rộn ràng.
Dù sao cũng phải lên văn phòng để hoàn tất nốt thủ tục, Mashiho khệ nệ cất dọn đồ đạc của mình đâu vào đấy, sau đó đứng dậy phủi phủi tay, chuẩn bị đến trường. Hiện tại đang là giờ học, kí túc xá chẳng có mấy người, bạn cùng phòng của cậu có lẽ cũng đang trên lớp, Mashiho liếc sang chiếc giường cạnh bên, chăn gối đều bừa bãi, sách vở cũng vứt lung tung, thật nhịn không được mà muốn dọn dẹp, nhưng cảm thấy như vậy có chút bất lịch sự, cuối cùng lại thôi.
Cửa phòng đột nhiên mở, một cậu con trai gương mặt thanh tú bước vào, trên tay là quả bóng rổ cùng với một chai nước đã cạn khô. Cậu bạn nhìn thấy Mashiho liền khựng lại trong giây lát, rất nhanh đã mỉm cười bước về phía cậu, "Cậu là du học sinh mới chuyển đến đúng không?"
"À, à... Vâng." Mashiho mỉm cười đáp lại, có chút lúng túng, khi còn ở Nhật Bản cậu đã tham gia một lớp tiếng Hàn cấp tốc, thế nhưng khi sang đến đây, những câu chữ trong đầu cậu đều đột nhiên bay biến hết. Mashiho hối hận, giá như ngày trước cậu chăm chỉ học ngoại ngữ hơn một chút thì có lẽ cũng không đến mức này.
Bạn cùng phòng có vẻ không để ý lắm đến thái độ ngập ngừng của Mashiho, tiến đến bắt tay cậu, "Mình là Kim Doyoung, năm nhất ban 2.
"Dạ?" Mashiho nghe không rõ, "Kim... Do... Young... à?"
"Ừ, là Kim Doyoung. Xin lỗi cậu, mình nói nhanh quá phải không?" Cậu bạn với chiếc khăn vắt trên giường, vừa lau mồ hôi vừa nhìn cậu mỉm cười hối lỗi, giọng điệu trở nên chậm rãi hơn, "Cậu tên gì thế?"
"Mashiho, Takata Mashiho, lớp 11-3."
"A, là tiền bối sao?"
Mashiho có chút ngại, đột nhiên được gọi là tiền bối, cậu chẳng quen chút nào, nhưng rồi cũng không nói gì cả. Bây giờ đã là cuối giờ chiều, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ trải dài trên tấm sàn đá trong phòng, nếu cậu không nhanh lên thì văn phòng trường học sẽ hết giờ làm việc mất.
"Anh định đi đâu à? Cần em giúp gì không?"
"Không, không cần đâu..." Mashiho xua xua tay, cầm lấy tập hồ sơ vứt trên bàn, sau đó đẩy cửa định bước ra, suýt thì đâm phải một người đang đứng bên ngoài.
Yoshinori được giáo viên nói rằng ngày hôm nay sẽ có một du học sinh người Nhật Bản chuyển tới, hiện tại vừa về đến kí túc xá, bảo anh hãy đến văn phòng để hướng dẫn hậu bối làm hồ sơ. Yoshinori đáp ứng, vốn dĩ anh là phó hội trưởng hội học sinh, cũng là một du học sinh người Nhật, gánh công việc này là điều đương nhiên, hơn nữa cũng không phải lần đầu. Thế nhưng đã gần tan trường rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng học sinh mới đâu, Yoshinori bất đắc dĩ phải đến kí túc xá để kiểm tra, bàn tay mới đưa lên chưa kịp gõ đã thấy cửa mở, một bóng người nhỏ bé lao vụt ra ngoài suýt chút nữa đâm thẳng vào người anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220