"Anh Mashi hôm nay về sớm vậy sao?"
Mashiho còn chưa bước được hai bước vào trong phòng, Kim Doyoung đã hồ hởi chào cậu, cầm lấy tay cậu lôi xềnh xệch vào bên trong. Bấy giờ Mashiho mới để ý, trong phòng ngoài Doyoung ra còn có Haruto và Jeongwoo nữa, vốn dĩ ba đứa nhỏ học chung lớp, tan học rồi thì qua phòng kí túc của nhau chơi là chuyện thường tình, hơn nữa mấy đứa nhỏ đều vô cùng ngoan, ngoài cái hay chành chọe ra thì cũng rất nghe lời cậu, cho nên Mashiho cũng chẳng có ý kiến gì.
"Anh chơi game không? Bọn em đang thiếu người."
"Thôi, mấy đứa cứ chơi đi, anh đi dọn dẹp chút."
"Dạ."
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai cũng không cần phải lên trường, cho nên Mashiho không ra cửa hàng tiện lợi để học bài nữa. Cậu tiện tay vơ lấy chiếc chổi quét một mạch từ đầu phòng đến cuối phòng, sau đó sắp xếp lại đống quần áo bị vứt bừa bãi, thật muốn mở miệng cằn nhằn ghê, nhưng rồi thấy mấy đứa nhỏ đang hào hứng chơi game thì lại thôi.
Watanabe Haruto cũng là du học sinh người Nhật giống cậu, nhưng thằng bé đã nhập học trước cậu được cả một học kì rồi. Lần đầu gặp Haruto, Mashiho đã bị choáng ngợp không ít vì chiều cao đáng ngưỡng mộ cùng với giọng nói cực kì quyến rũ của đứa nhỏ kém cậu một tuổi. Mashiho cũng đã quen với việc mỗi ngày đi học về Kim Doyoung đều cầm theo một đống thư tình, nhưng rất tiếc không phải dành cho Doyoung mà đều là bạn học nữ nhờ chuyển qua cho Haruto, báo hại Mashiho phải ngồi nghe em Doyoung than phiền đến mỏi cả tai. Còn Park Jeongwoo, mặc dù không phải là du học sinh nhưng em vẫn ở lại kí túc xá của trường vì nhà em cách trường khá xa, khoảng hơn hai tiếng đi tàu điện, cho nên giữa việc phải dậy thật sớm mỗi ngày và sống xa nhà, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết đứa trẻ như Park Jeongwoo sẽ chọn cái gì.
"Chuyền cho tao đi Doyoung ơi. Nhanh nhanh nhanh!!!"
"Đây đợi tí, không thấy ông đây đang bị kẹp à."
"Nhanh lên không bị cướp mất bóng giờ!"
"Đm từ từ!"
Mashiho đang phơi quần áo ở ngoài ban công cũng phải giật mình vì tiếng hét đầy phẫn nộ phát ra từ trong phòng. Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đứa nhỏ mặt mũi đầy tiếc nuối gào lên, sau đó Kim Doyoung còn bị Park Jeongwoo thẳng chân sút cho một nhát.
"Kim Doyoungggg!!!"
"Cái gì, lỗi của tao à!"
"Không phải tại mày chắc tại tao? Chuyền bóng ngu vcl."
"Thật, bảo sao cưa mãi mà anh Yedam không đổ. Với IQ của mày thì giờ tao hiểu rồi đấy."
Mashiho nhìn mấy đứa chí chóe một hồi, mỉm cười ngao ngán. Cũng không phải lần đầu tiên cậu thấy mấy đứa nhỏ lôi cái tên Bang Yedam ra để trêu chọc Kim Doyoung. Những lần đầu Mashiho đều rất ngạc nhiên, Bang Yedam là học sinh xuất sắc nhất của năm hai, cái này thì cả trường đều biết, nhưng rõ ràng cậu ấy là con trai cơ mà, làm sao Jeongwoo và Haruto có thể gán ghép cậu ấy với Doyoung một cách thoải mái như vậy? Nói Mashiho không tò mò thì cũng không đúng, ít nhiều cậu cũng có cảm thấy lấn cấn trong lòng, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ tùy tiện chơi đùa với nhau một cách hồn nhiên, Mashiho không khỏi suy nghĩ có phải cậu đã có hơi cổ hủ rồi hay không.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220