"Vãi chưởng!!! Mày điên mẹ rồi!!!!"
Kim Doyoung đứng giữa sân trường hét lên một tiếng muốn vỡ cả họng, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải tò mò quay lại nhìn. Haruto vội vã bịt miệng em, cố gắng kiềm chế một Doyoung đang kích động lại, mãi cho đến khi em chẳng còn đủ sức để giãy giụa nữa mới chịu buông ra.
"Hộc, hộc..." Kim Doyoung ôm ngực thở dốc, vừa rồi mũi miệng đều bị Haruto bịt chặt lại, cho nên hô hấp không thông. Bộ dạng em hiện tại tả tơi là thế, vậy nhưng vẫn không giấu nổi sự phẫn nộ nơi đáy mắt, như thể sắp sửa thừa sống thiếu chết lao đến xẻ thịt Haruto.
"Đi mà." Haruto cầm lấy tay em lắc lắc, "Đi mà đi mà đi mà, năn nỉ mày đó Doyoung ơi..."
Bị một tên con trai cao gần 2m ở trước mặt không ngừng lượn qua lượn lại, giở giọng õng ẹo cầu xin, Doyoung cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ hận không thể một phát sút thẳng cái tên này về luôn Nhật Bản cho rồi.
"Chứ hôm trước đứa nào bảo có cho tiền cũng không nhờ tao giúp?"
"À, cái đó..." Haruto bối rối khịt mũi, "Cái đó là nhân cách thứ hai của tao làm chứ không phải tao, tao không biết gì đâu nhé."
Kim Doyoung bất lực ôm đầu, mái tóc sớm đã bị chính em vò đến rối loạn. Ngày hôm nay vừa mới tan học, Haruto đã vội vội vàng vàng tìm đến em, nói rằng muốn nhờ em giúp, không muốn duy trì tình trạng bị Jeongwoo lạnh nhạt nữa. Một con người ấm áp và tốt bụng như Doyoung suýt chút nữa thì gật đầu cái rụp, cho đến khi em nghe thấy Haruto bảo em nói với Jeongwoo rằng thực chất buổi tối hôm đó bày ra chỉ là để Haruto tập dượt tỏ tình với cô bạn lớp bên.
"Mày nghĩ Jeongwoo nó tin chắc?" Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Doyoung thở dài, "Nghe cái lí do có ngang ngược không cơ chứ, đến hai con mèo nhà tao còn chẳng thèm tin."
"Không sao đâu." Haruto khẳng định chắc nịch, "Nó ngu lắm."
"..."
Đó là lí do Kim Doyoung mò lên phòng kí túc xá của Park Jeongwoo.
Chẳng hiểu kiểu gì lại bị cuốn vào giữa hai cái con người dở hơi này, bây giờ việc gì cũng đến tay em, Doyoung mệt mỏi đến chết mất. Rồi còn Haruto nữa, nếu như chuyện này vô tình lan ra ngoài, để cho cả trường nghĩ rằng cậu có tình cảm với cô bạn ấy thật, chắc chắn con lạc đà kia sẽ chết không có chỗ chôn. Doyoung buồn bực nghĩ, tự nhiên lại cảm thấy tội nghiệp bạn nữ xấu số kia, bàn tay đưa lên đập cửa ba tiếng mạnh bạo.
Rất nhanh cửa phòng đã lập tức mở ra, Choi Hyunsuk mỉm cười thân thiện với em, sau đó né qua một bên để Doyoung bước vào. Hắn cũng nói bản thân phải ra ngoài một lúc, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Doyoung và Jeongwoo.
"Rồi sao?" Jeongwoo ngờ vực hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì mà đích thân rồng đến nhà tôm à nhầm thỏ đến nhà sói thế này?"
"Chuyện về Haruto." Doyoung đáp, cẩn thận dò xét biểu cảm trên mặt Jeongwoo.
"Chứ hôm vừa rồi tao năn nỉ mày kể với tao thì mày cạy mồm cũng không chịu nói?"
"Ừ, nhưng mà bây giờ tao không thể giương mắt nhìn hai đứa chúng mày chiến tranh lạnh thế được, rồi đứa đầu tiên chết sẽ chính là tao."
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220