22

903 102 9
                                    

Choi Hyunsuk bước vào cửa hàng tiện lợi, gọi cho mình một ly cà phê sữa, sau đó bước lên trên lầu.

Đột nhiên Park Jihoon lại hẹn hắn ra đây, cũng chẳng nói rõ lí do là gì, hắn gặng hỏi thì cậu cũng chỉ úp úp mở mở bảo rằng cứ ra thì sẽ biết. Hắn nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng người cần tìm đâu, có lẽ Jihoon chưa đến, liền tiến đến chiếc bàn phía bên ngoài ban công ngồi ngóng đợi người thương.

Chừng mười phút sau Jihoon mới xuất hiện, bộ dạng hớt hải và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, có lẽ cậu đã chạy vội từ nhà đến đây. Jihoon nhìn thấy hắn, cũng chẳng như mọi khi mỉm cười chào hỏi, ngay lập tức kéo chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống, nét mặt có phần ảm đạm không vui.

"Có nóng không?" Hyunsuk cầm lấy mấy tờ giấy, đưa tay lên muốn lau mồ hôi cho cậu, vậy nhưng Jihoon bất ngờ lảng tránh khiến cho hắn sững sờ. Jihoon có lẽ cũng biết hắn ngạc nhiên, bèn mỉm cười qua loa với hắn, sau đó hướng ánh mắt về phía xa xăm.

"Trời hôm nay nhiều mây ghê nhỉ."

Lời nói của Jihoon chẳng có liên quan gì đến câu hỏi của hắn, Hyunsuk bắt đầu cảm thấy đây không phải một cuộc hẹn hò bình thường. Em người yêu của Hyunsuk chưa bao giờ thốt ra những câu vô nghĩa như vậy, cũng chưa bao giờ tránh né hắn. Bây giờ đến cả ánh mắt của cậu cũng không dám nhìn thẳng vào hắn nữa kìa, rõ ràng là có gì đó không ổn.

"Em hẹn anh ra đây có chuyện gì thế?"

Nụ cười gượng gạo trên môi Jihoon vụt tắt, cậu đột nhiên nhìn hắn chăm chú, không mở miệng nói lấy một lời. Choi Hyunsuk bị nhìn đến cháy cả da mặt, bình thường Jihoon vẫn hay ngắm nhìn hắn đầy yêu thương, vậy nhưng chẳng hiểu tại sao lần này ánh mắt của Jihoon lại làm hắn cảm thấy bất an quá vậy.

"Yah Park Jihoo-"

"Chúng ta chia tay đi."

Lời nói còn chưa kịp thốt ra hết đã phải nuốt ngược lại vào trong, cả người Hyunsuk cứng lại, nhất thời không thể phản ứng. Hắn vừa nghe nhầm đúng không, làm gì có chuyện Park Jihoon đòi chia tay hắn, hắn biết cậu yêu hắn còn chẳng hết nữa mà...

"Jihoon à..."

Hyunsuk với tay muốn nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cậu, vậy nhưng hắn đã chậm một bước, Jihoon đã sớm nhận thấy và rụt tay về, để cho hắn quơ lấy một khoảng không lạnh lẽo.

"... Tại sao?" Hyunsuk khó nhọc hỏi, cố kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình. Hắn chỉ là không hiểu, mối quan hệ giữa hắn và Jihoon đang rất tốt, hai người cũng chẳng xảy ra xích mích gì, vì cớ gì Jihoon lại đột ngột đòi chia tay?

Jihoon nở một nụ cười nhàn nhạt, Hyunsuk cũng chẳng nhớ đã bao lâu hắn chưa nhìn thấy đôi mắt cười của Jihoon xuất hiện nhỉ? Có lẽ cũng đã là một khoảng thời gian dài lắm rồi.

"Bởi vì... Tôi đã mệt rồi." Cậu uể oải lắc đầu, "Tôi rất mệt vì cứ phải giấu giấu giếm giếm mối quan hệ này, chỉ cần có một chút biểu hiện gì đó thôi, ông sẽ lập tức rồ lên. Bạn của ông có thể choàng vai bá cổ ông, nhưng riêng tôi thì lại không thể, tại sao vậy chứ?! Tôi mới là người yêu của ông kia mà?!"

RedamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ