Mashiho cứ đi đi lại lại ở ngoài cổng trường, trong lòng nhấp nhổm không yên.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài vang lên, không lâu sau đó, lác đác một vài thí sinh bước ra khỏi điểm thi, sự nhẹ nhõm thể hiện rõ trên nét mặt.
Phía bên ngoài đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, Mashiho phải nỗ lực lắm mới có thể kiễng chân lên mà vẫn đứng vững được, cậu căng mắt nhìn vào bên trong, cố gắng tìm kiếm một dáng hình quen thuộc. Cậu nhìn thấy Kim Junkyu chầm chậm bước ra, hắn đeo một chiếc khẩu trang nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt, cứ cúi gằm xuống mà lẳng lặng đi.
Mashiho cố gắng len qua đám đông để chạy về phía hắn, thật sự rất vất vả, những người đứng ở đây ai ai cũng muốn nhanh nhất có thể tìm thấy con em mình. Kim Junkyu cứ như vậy rời đi, Mashiho ở một bên khó nhọc bước đến, cậu gào lên tên hắn, vậy nhưng hắn đã đeo tai nghe, chẳng thể nghe thấy được gì nữa.
"Anh Junkyu!" Mashiho tuyệt vọng gọi, bàn tay giơ lên vẫy vẫy, trong lòng âm thầm cầu nguyện, làm ơn hãy nhìn về phía này, dù chỉ là một chút thôi cũng được mà.
Thế nhưng Kim Junkyu chỉ chậm rãi bước vào phía bên trong một chiếc xe ô tô đang đậu cách đó không xa, chiếc xe sau đó khuất sau đám đông rồi chạy đi mất.
Cứ như vậy, hắn đã biến khỏi tầm mắt của Mashiho.
Mashiho siết chặt lấy chai nước ngọt trên tay, thứ mà vốn dĩ đã được chuẩn bị để dành cho hắn nhưng lại chẳng thể đưa, bỗng dưng cậu lại cảm thấy thật muốn khóc.
Đến cơ hội gặp mặt một lần cuối cùng cũng chẳng có, Mashiho đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng có thể hóa giải với Kim Junkyu rồi.
Học sinh ngoại quốc ở lại kí túc xá của trường không nhiều, nhất thời buổi tối sẽ sinh ra cảm giác vắng vẻ quạnh hiu. Mashiho không khỏi cảm thấy cô đơn, muốn rủ Asahi chuyển qua ở chung phòng với mình, vậy nhưng Asahi lại từ chối, cũng dễ hiểu thôi, mỗi ngày Yoon Jaehyuk đều ra ra vào vào, có thêm người khác cũng thật bất tiện. Mashiho không nói gì nữa, dần dần học cách sống chung với tịch mịch, lại bất giác nhớ tới những lần làm nũng của Junkyu.
Kì nghỉ có chút nhàm chán, dạo gần đây Mashiho đã tham gia một lớp học nhảy, mỗi buổi đều dính chặt lấy cái phòng tập mấy tiếng đồng hồ. Như thế cũng tốt, cậu cũng sẽ không còn dành nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh nữa, mỗi lần từ phòng tập trở về, cả cơ thể đều mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức mà thôi.
"Mashi ơi, em rảnh không?" Một buổi sáng, Park Jihoon đột nhiên lại đến tìm cậu, nét mặt có chút căng thẳng, khiến cho Mashiho thấp thỏm không yên.
"Dạ." Cậu đẩy cửa, sau đó nép người để Jihoon bước vào trong. Vốn dĩ Mashiho định tới phòng tập nhảy bây giờ, nhưng nhìn nét mặt của Jihoon, có lẽ là có chuyện gì quan trọng lắm, nghỉ một buổi chắc cũng không sao.
Park Jihoon ngồi xuống chiếc giường thuộc về Kim Junkyu ngày trước, thở ra một hơi dài thườn thượt. Mashiho cũng chẳng dám lên tiếng hỏi, rốt cuộc chỉ có thể lặng im đợi chờ.
"Mashi ơi, em với Junkyu có chuyện gì vậy?"
Không ngoài dự đoán của cậu, mọi chuyện nhất định là có liên quan tới Junkyu. Mashiho rưng rưng nước mắt, sau đó kể lại cho Jihoon toàn bộ câu chuyện, kể cả việc Junkyu đã cật lực tránh mặt cậu những ngày này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220