24

949 98 6
                                    

Kì thi đại học càng lúc càng đến gần.

Yoshinori nhìn lịch trên điện thoại, sau đó viết lên tấm bảng đếm ngược cuối lớp còn 100 ngày. Thời gian gần đây học sinh cuối cấp đều học hành rất vất vả, ai ai cũng quyết tâm vượt qua kì thi khốc liệt này, đến mức mà So Junghwan phải nói với anh rằng "Thôi em không sang dãy lớp 12 nữa đâu nhìn mặt ai nấy đều u uất sợ chết được."

Park Jihoon cũng mới vừa xuất viện, lại quay trở lại trường học bình thường, chỉ là cánh tay trái bị bó bột khiến cậu gặp khó khăn hơn ít nhiều, nhưng dù gì thì vẫn tốt hơn là què tay phải. Việc của hội học sinh đã bàn giao lại hết cho khóa dưới, cho nên Yoshinori không có cơ hội gặp gỡ Jihoon nhiều, chỉ là nhìn Choi Hyunsuk rầu rĩ như thế, anh cũng nắm được phần nào tình hình giữa hai người bạn thân.

"Này." Giờ ra chơi, Yoshinori thẳng tay ném một xấp đề vào mặt hắn, "Dậy mà học bài đi, không định đi thi à?"

"Tao mệt lắm." Hyunsuk rên rỉ trong cổ họng, vẫn gục mặt xuống giữa hai cánh tay, "Tao chả thiết gì học nữa, đời tao không có Jihoon thì coi như xong."

Yoshinori phải nín nhịn lắm mới không thốt ra một câu chửi bậy hiếm hoi trong đời, anh ngồi xuống bên cạnh Hyunsuk, sau đó kéo hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn.

"Tôi biết là ông buồn chuyện Jihoon, nhưng mà ông ơi con nhà người ta cũng mới chia tay người yêu, thậm chí còn què quặt thế kia mà vẫn học hành chăm chỉ được, sao chân tay ông lành lặn mà ông còn chẳng bằng một người sắp chết thế?"

"Bởi vì tao chết rồi." Hyunsuk cười khẩy, "Chết trong lòng."

"..."

Nói thế nào thì nói, Choi Hyuksuk vẫn không thể làm quen với cuộc sống thiếu vắng Park Jihoon được.

Trước kia hai người ở bên nhau không nhiều, có những lúc ngoài vô tình chạm mặt ở trường ra thì cũng đâu có gặp nhau mấy, so với hiện tại chẳng khác là bao, vậy nhưng Hyunsuk vẫn cứ bứt rứt không chịu được.

Lớp 12-1 của Jihoon và Junkyu nằm bên cạnh cầu thang, lại còn giáp với lớp hắn, mỗi lần Hyunsuk đi qua lại không thể kiềm chế mà liếc mắt nhìn vào bên trong, sau khi nhìn thấy Jihoon rồi mới yên tâm bước tiếp. Lần này cũng vậy, Hyunsuk trên đường chạy xuống canteen mua nước cũng phải nghía qua lớp bên một lần, lại bắt gặp ánh mắt của Jihoon cũng đang hướng về phía ngoài cửa.

Cậu nhìn thấy hắn liền khựng lại một giây, sau đó vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Hyunsuk cũng cảm thấy khó xử, bước chân đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống vắng một điều gì.

Điện thoại trong túi quần khẽ rung, Hyunsuk rút ra đọc, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc đã lâu rồi chẳng xuất hiện. Hắn biết chia tay xong cũng chẳng cần phải giữ liên lạc làm gì, vậy nhưng vẫn là không nỡ xóa, dòng tên người kia cùng với icon con gấu trúc được lưu trong danh bạ thật đáng yêu biết nhường nào.

"Tan học ở sân bóng đợi tôi."

Dòng tin nhắn đã khiến cho trái tim Hyunsuk khựng lại một nhịp. Suốt cả buổi học Hyunsuk chẳng thể tập trung nổi, trong lòng hắn cứ nhấp nhổm không yên, đến cả lời giáo viên giảng hắn cũng nghe mơ hồ chẳng vào đầu, rồi lại giật mình nhận ra không biết từ khi nào tập nháp đã chi chít tên người kia.

RedamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ