Mười hai thằng con trai bước ra khỏi phòng giám hiệu, khuôn mặt ai cũng đều ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy chẳng khác gì một cái đám tang cả, không hiểu mọc ở đâu ra một đống nam sinh, đứa nào đứa nấy đều rầu rầu rĩ rĩ đi giữa sân trường.
"Học hành chưa đủ mệt hay sao mà còn bắt viết bản tường trình?" Park Jihoon tuyệt vọng buông lời oán thán, "Mà bọn mình cũng đã làm gì đâu cơ chứ, mới chỉ ở lại trường muộn có tí mà mấy ông bà già đã rồ hết cả lên..."
Kim Junkyu hoảng hốt ra dấu hiệu im lặng, sau đó liếc xung quanh một vòng, xác định ngoài lũ này ra không có ai nghe thấy lời vừa rồi của Jihoon mới lập tức trách cậu, "Mày đừng có oang oang lên như thế, viết bản tường trình rồi giờ muốn viết thêm bản kiểm điểm à?"
Kẻ chủ mưu Haruto nãy giờ vẫn lặng lẽ bước đi ở phía sau, không chịu nói một lời, trong lòng vô cùng khó chịu. Viễn cảnh cậu đã vẽ ra tươi đẹp như thế, đột nhiên lại bị một đám người xông vào làm hỏng mất, giờ thì hay rồi, đến cả tỏ tình cũng chẳng xong, thậm chí lại phải nghe giáo huấn cả sáng và viết thêm một bản tường trình, thật chẳng ra làm sao cả.
"Tại mày đấy!" Càng nghĩ càng tức, Haruto nhịn không được mà thẳng chân sút Kim Doyoung đang đi phía trước khiến cho em lao đao, "Đã chẳng được cái tích sự gì rồi, lại còn phá hỏng hết chuyện của tao!"
Đang yên đang lành bỗng dưng bị ăn một đạp, Doyoung nhất thời không giữ được thăng bằng mà chúi về phía trước, hai tay vô thức bám chặt lấy người Park Jeongwoo. Haruto càng ngứa mắt hơn nữa, liền cộc cằn kéo Doyoung khỏi người Jeongwoo, sau đó lườm một cái thật sắc.
"Ừ đấy." Không ngoài dự đoán của cậu, Doyoung cũng lập tức nổi khùng lên, thô lỗ gạt tay Haruto ra khỏi người mình, "Rồi sao? Tao thích phá hỏng chuyện của người khác có được không?! Tao là một đứa vô dụng có được không?! Đã biết rồi thì lần sau né cái mặt tao ra, đừng có mà nhờ vả cái gì nữa."
Haruto bĩu môi, "Có cho tiền tao cũng đếch thèm!"
"Đừng căng thẳng mà." Choi Hyunsuk nhận thấy tình hình không ổn lắm, bèn quay lại giảng hòa với hai đứa, "Có gì thì từ từ rồi nói, sửng cồ như thế cũng có giải quyết được chuyện gì đâu?"
"Xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau..." So Junghwan lẩm bẩm trong cổ họng, con người chuộng hòa bình như em sẽ không thể chịu nổi cảnh máu đổ này đâu.
Ai nấy đều quay trở lại lớp của mình để học tiết tiếp theo, vậy nhưng vừa đặt chân đến hành lang, Doyoung lại đột ngột chuyển hướng, ôm một bụng ấm ức mà bước lên sân thượng. Em chẳng còn tâm trạng nào để mà học hành nữa, tự nhiên lại bị trách móc như vậy trong khi bản thân đã đổ ra bao nhiêu công sức, bảo em không tức giận làm sao được đây.
Không lâu sau đó, một bóng người dần tiến về phía em, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Doyoung biết thừa đó là Yedam, vậy nhưng lúc này em không thể vui nổi nữa, đến cả việc người em thích chủ động đến ngồi cạnh em, em cũng chẳng quan tâm.
"Doyoung à." Yedam khẽ gọi tên em, "Doyoung đừng buồn."
Em không trả lời, chỉ im lặng nghe tiếng gió thổi ù ù bên tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220