7h sáng, tất cả các xe trong trường đều lần lượt xuất phát đến điểm dã ngoại. Bên trong xe của lớp 10-2 có chút hỗn loạn, đều là học sinh năm nhất, hơn nữa là lần đầu được tham gia một chuyến đi thú vị như vậy, cho nên không khỏi cảm thấy phấn khích, hò hét ầm ĩ không thôi.
Chỉ trừ Park Jeongwoo. Đêm hôm trước, Jeongwoo đã sang kí túc của Haruto bắn game đến tận gần sáng, tới mức Yoshinori chịu không nổi mà phải chuyển qua kí túc của Jeongwoo mà ngủ cùng với Choi Hyunsuk. Vậy nên bây giờ, trong khi cả lớp đang vui vẻ hát hò theo nhạc trên xe ô tô, Park Jeongwoo lại gà gật ngủ, đầu liên tục đập cồm cộp vào cửa xe cũng chẳng tỉnh dậy.
"Alo." Không hiểu Haruto mượn ở đâu được một chiếc micro có kết nối với loa trên ô tô, cậu gõ nhẹ hai cái để thử tiếng, sau đó thật nhỏ giọng nói, "Đề nghị mọi người trật tự một chút ạ."
"Sao thế? Đang vui mà?" Kim Doyoung ngồi dưới cuối xe có vẻ bất mãn, lớn tiếng vọng lên trên.
Haruto ra kí hiệu im lặng, dùng âm lượng nhỏ nhất có thể để trả lời, "Ở đây có người đang ngủ."
Doyoung không nói gì nữa, em biết Haruto đang nhắc đến Jeongwoo. Còn ai trồng khoai đất này nữa, được Haruto quan tâm như vậy ngoài Park Jeongwoo nhất định sẽ không có người thứ hai trên đời này đâu.
Thấy các bạn học không ý kiến gì nữa, Haruto hài lòng quay trở về chỗ ngồi bên cạnh Jeongwoo, sau đó kéo cái đầu đang va đập không ngừng kia tựa vào vai của mình. Đường đi dẫu có dài cũng không sao, mỏi vai đến mấy Haruto đều có thể chịu được, chỉ cần Jeongwoo cảm thấy thoải mái là được rồi.
"Ghen tị ghê." So Junghwan ngồi phía sau đều đã nhìn thấy hết, nhổm lên cảm thán một lời.
"Ghen tị cái gì?" Haruto ngoái đầu lại nhẹ nhàng hết sức có thể để không ảnh hưởng đến Jeongwoo.
Junghwan bật cười, "Muốn có người dựa vai."
"Thế thì sang lớp 12-2 mà tìm họ Kanemoto, ở đây không có."
Tiếng nói chuyện xôn xao khiến cho Jeongwoo mơ màng thức giấc, nhận thấy mình đang gục vào vai người kia mà ngủ, em giật mình bật dậy, mạnh đến mức đầu đập vào cửa sổ đau điếng. Haruto hốt hoảng kéo Jeongwoo lại, sau đó còn dịu dàng xoa lên chỗ sưng.
"Làm gì đấy?" Jeongwoo cảnh giác ngả về phía sau, né tránh hành động của đối phương.
"Xem có đau không?" Haruto chân thành trả lời.
"Thôi không khiến." Jeongwoo lắc lắc đầu, "Có phải trẻ con đâu mà hơi tí lại dỗ với dành, mày làm tao thấy gớm chết."
"..."
Haruto bất lực thở dài, xem ra khoảng cách đến với việc thành công chinh phục crush của cậu vẫn còn xa lắm.
Đến nơi, học sinh bắt đầu di chuyển ra khỏi xe. Haruto cùng với Jeongwoo bước xuống trước, vừa vặn nhìn thấy Mashiho ở cách đó không xa, liền vẫy tay chào cậu. Mashiho cũng mỉm cười chào lại hai đứa, đột nhiên lại phát hiện ra So Junghwan đi ở phía sau, nụ cười trên môi cậu trở nên cứng ngắc, rất nhanh sau đó lại trở nên vui vẻ như thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220