06

907 94 3
                                    

Mashiho chưa bao giờ cho rằng bản thân cậu có tình cảm với Yoshinori cả.

Cậu thích được ở cạnh anh, thích được cùng anh trò chuyện, thậm chí còn phấn đấu vào hội học sinh để có thể gặp anh nhiều hơn. Nhưng Mashiho vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ của một hậu bối dành cho vị tiền bối mình kính trọng mà thôi.

Cho đến khi Kim Junkyu hỏi cậu, liệu có phải cậu thích Yoshinori rồi hay không.

Suốt cả hai ngày cuối tuần ở kí túc xá, Mashiho cứ thơ thơ thẩn thẩn ngẫm nghĩ về điều này. Suy đi tính lại một hồi, Mashiho nhớ lại những lần ở cạnh anh, hai má cậu nóng bừng lên, trái tim nằm trong lồng ngực bình bịch đập như thể muốn vọt nhảy ra ngoài; hay đôi ba lần cậu bắt gặp chính mình mắc chứng tương tư, Mashiho cảm nhận rõ chứ, cậu đã cố lờ nó đi rất nhiều lần rồi, nhưng câu hỏi của Junkyu đã bắt cậu phải đối mặt với sự thật ấy.

Vậy có phải là cậu thích anh không nhỉ? Mashiho cũng không biết nữa.

Nếu là có, giả như Yoshinori biết được thì Mashiho sẽ phải đối mặt với anh thế nào đây? Dù gì cũng là hai thằng con trai với nhau, anh ấy không bài xích thì thật tốt, nhưng lỡ như Yoshinori chán ghét cậu, xa cách cậu, vậy cậu sẽ phải làm thế nào? Vậy ngộ nhỡ là không thì sao? Nhưng biểu hiện của cậu rõ ràng thế kia mà, làm gì có ai liên tục đỏ mặt và nhịp tim tăng lên khi ở bên cạnh người mình không thích chứ?

Mashiho ủ rũ vò đầu bứt tai, bứt đến muốn trụi cả lông đầu. Cả sáng nay ở trường cậu đã không thể tập trung học được rồi, nếu như cứ để những suy nghĩ như thế này cuốn cậu đi xa hơn nữa, Mashiho sợ thành tích học tập của mình sẽ bị ảnh hưởng mất.

"Bóng rổ không Mashi? Team Jaehyuk lại thiếu người rồi." Bạn học bước đến vỗ vỗ vai cậu.

"Hả? Ừ..." Mashiho lúc này mới hoàn hồn trở lại, cậu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra bản thân đang ngồi xổm trên sân tập, đúng rồi, bây giờ đang là tiết thể dục, nhưng vì giáo viên có việc nên để cho học sinh tự tập luyện với nhau.

"Thiếu mấy người thế?"

"Tính cả cậu thì chỉ còn thiếu một người nữa thôi."

Mashiho gật gù tỏ vẻ đã hiểu, tự nhủ cũng nên vận động một chút để đầu óc bớt suy nghĩ lung tung đi. Cậu đứng dậy vươn vai, tiện thể làm nóng người một chút, xốc lại tinh thần chuẩn bị cho một trận đấu mới. Cách dễ dàng nhất để ngừng việc suy nghĩ tiêu cực lại đó chính là vận động thật nhiều, khi cơ thể quá mệt, tâm trí sẽ không còn đủ sức để nghĩ về bất cứ thứ gì khác nữa. Khi còn ở Nhật, Mashiho cũng thường hay tham gia vào một lớp học nhảy, mỗi lần từ phòng tập trở ra, tâm trạng của cậu đều trở nên khá hơn rất nhiều.

Ngó nghiêng xung quanh một hồi, Mashiho liền bắt gặp một thân ảnh bé nhỏ đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ ở góc sân. Là Asahi. Asahi lúc nào cũng vậy, cứ như thể mọi điều xảy ra trên thế giới này đều không liên quan đến cậu ấy, chỉ chăm chú vẽ, không vẽ thì là hí hoáy viết lời nhạc, Mashiho chưa từng thấy cậu bạn cùng bàn của mình vận động bao giờ.

"Asahi." Mashiho bước đến, vỗ vỗ lên lưng của cậu, "Chơi bóng rổ đi."

Asahi buông bút xuống, ánh mắt do dự nhìn Mashiho. Cậu mở miệng định từ chối, không ngờ lớp trưởng Yoon Jaehyuk lại từ đâu chạy đến khoác vai cậu siết chặt.

RedamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ