Bang Yedam giật mình tỉnh giấc, lưng áo đã sớm ướt đầm đìa.
Cậu đã có một giấc mơ thật dài, thế nhưng lại không thể nhớ nổi giấc mơ ấy như thế nào nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy, cõi lòng cậu cảm thấy trống rỗng, giống như vừa mất mát một điều gì.
Với tay lên xem đồng hồ, đã gần 6 giờ sáng, cũng sắp đến giờ dậy rồi, Yedam liền đứng dậy vệ sinh cá nhân. Chẳng có mấy khi cậu dậy trước báo thức như vậy, thuận tiện cũng muốn đến trường sớm một chút, tránh gặp phải cảnh tắc đường liên miên.
"Hôm nay Yedamie nhà chúng ta dậy sớm nhỉ?" Tâm trạng mẹ Bang vô cùng ngạc nhiên.
Yedam chỉ biết cười trừ, sau đó ngồi vào bàn ăn bữa sáng. Bình thường cậu chỉ ăn một cách vội vã, sau đó cắm đầu cắm cổ đạp xe đến trường học, cho tới ngày hôm nay mới có thể cảm nhận được kĩ càng bữa sáng mà mẹ cậu đã chuẩn bị cho, quả thật ngon miệng vô cùng.
Yedam bước vào lớp học, bên trong tối om chẳng có một ánh đèn, cậu vứt balo lên bàn học của mình rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Đột nhiên lại muốn lên sân thượng một chút, Yedam đẩy cửa bước ra, gió trời lồng lộng thổi bay tóc mái trên khuôn mặt cậu. Đã lâu lắm rồi Yedam không gặp Doyoung ở đây, cũng chẳng có ai để trút bầu tâm sự, cậu không tránh khỏi có chút quạnh hiu trong lòng.
Có những thứ lặp đi lặp lại nhiều đến mức vô hình trung đã trở thành một thói quen, nếu thiếu đi sẽ cảm thấy khổ sở vô cùng. Việc Yedam lên sân thượng cũng vậy, và việc cậu cùng Doyoung ngồi tỉ tê những câu chuyện không đầu không đuôi ở nơi này cũng thế.
Bỗng nhiên, một dáng người xuất hiện lướt qua tầm mắt cậu. Người đó bước lên sân thượng, lại không ngờ sẽ nhìn thấy Yedam ở đây, có hơi bất ngờ mà khựng lại một chút, sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Kim Doyoung!" Yedam lớn tiếng gọi.
Doyoung bất lực thở dài, bị phát hiện mất rồi. Vốn dĩ lâu lâu không lên sân thượng, cảm thấy có chút nhớ, em đã phải chọn một buổi sáng thật sớm để không phải bắt gặp Yedam. Vậy mà không hiểu tại sao lúc này Yedam cũng ở đây vậy chứ, đúng là xui tận mạng mà.
"Tiền, tiền bối..." Doyoung xoay người, gượng gạo mỉm cười với cậu, "Anh cũng ở đây sao ạ, haha..."
"Tại sao Doyoung lại tránh mặt tôi?"
Yedam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói lên những khúc mắc bấy lâu nay trong lòng cậu. Cảm giác bỗng nhiên bị người khác lạnh nhạt mà không biết bản thân đã làm gì sai đối với cậu khó chịu vô cùng. Doyoung có thể không thích cậu cũng được, ghét cậu cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho cậu biết nguyên do chứ, đột ngột thay đổi thái độ như vậy thật chẳng hay ho tẹo nào.
Trước câu hỏi trúng ngay tim đen của mình, nụ cười trên môi Doyoung trở nên méo xệch. Em nên nói thế nào với Yedam đây, bởi vì Yedam làm em buồn, em sợ bản thân nhìn thấy Yedam sẽ buồn hơn? Hay là vì em sắp uncrush Yedam, cho nên không muốn Yedam xuất hiện trước mặt em nữa?
"Đâu có đâu ạ..." Doyoung chột dạ cúi đầu, đôi mắt láo liên, "Chắc là anh hiểu lầm gì rồi..."
Cổ tay đột nhiên bị Yedam siết chặt, em hoảng loạn nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt Yedam kiên định chiếu thẳng vào em, "Doyoung nói dối."
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220