Cuối cùng thì buổi lễ bế giảng cũng kết thúc.
Vì năm nay tình trạng dịch bệnh hoành hành, cho nên nhà trường không tổ chức với quy mô lớn như mọi khi, chỉ có toàn bộ học sinh năm cuối phải đến để tham dự lễ tốt nghiệp, còn lại thì có thể ở nhà. Nhưng Mashiho thì khác, với tư cách là một thành viên của hội học sinh, cậu bắt buộc phải đến dự. Mà kể cả có không bị ép buộc đi chăng nữa, thì Mashiho vẫn sẽ đến thôi, cậu rất muốn xem những người anh thân thiết của mình là Yoshinori cùng Park Jihoon tốt nghiệp, và quan trọng hơn nữa... là cả Kim Junkyu.
Sân trường trở nên vắng vẻ hơn trước, từng nhóm học sinh tụ tập lại với nhau để chụp ảnh kỉ niệm sau buổi lễ, Mashiho đảo mắt một vòng, rốt cuộc cũng chẳng thấy bóng dáng Junkyu đâu cả.
Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng cậu có thể gặp hắn. Bởi vì dịch bệnh, cho nên kì nghỉ này cậu không thể trở về nhà mà vẫn phải ở lại kí túc cùng những du học sinh khác, nhưng những học sinh Hàn Quốc phần lớn cũng đã quay trở về nhà với gia đình rồi. Junkyu đã không còn là một học sinh, nếu như hôm nay cậu không thể nhìn thấy hắn, Mashiho thật sự không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào, thậm chí cậu còn chẳng biết liệu sẽ có lần tiếp theo hay không nữa.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, Kim Junkyu đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời cậu, cậu không biết những ngày vừa qua hắn đi đâu, làm gì, gặp mặt không được thì thôi, đến cả tài khoản mạng xã hội cũng khóa, nhắn tin gọi điện đều chẳng nghe. Mọi chuyện đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy, mà nghiêm trọng hơn nữa chính là Mashiho nhận ra bản thân không muốn bị Junkyu cự tuyệt, những ngày tháng có hắn ở bên cũng đã khiến cho cậu ỷ lại ít nhiều, hiện tại mất đi chỉ còn sót lại trống rỗng.
Cậu thực sự rất cần hắn.
"Mashi." Yoshinori chậm rãi tiến về phía cậu, trên tay anh ôm một bó hoa lớn, "Em tìm Junkyu phải không?"
Mashiho khẽ gật đầu, nhìn anh bằng một ánh mắt buồn man mác, "Tiền bối, ngày hôm nay anh có gặp anh ấy không ạ?"
Yoshinori thở dài một hơi, chỉ vỗ nhẹ lên vai Mashiho an ủi, "Về đi Mashi, em đã ở đây cả một buổi sáng rồi."
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mashiho, nhưng cậu biết rằng Junkyu đã không đến. Cũng phải thôi, hắn đã muốn tránh mặt cậu như vậy, thì còn có lí do gì để xuất hiện ở buổi lễ ngày hôm nay chứ, Mashiho ủ rũ nghĩ, sau đó thất thểu quay về.
Yoshinori nhìn theo bóng lưng Mashiho xa dần, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy đắng ngắt, những ngày gần đây Kim Junkyu rất ít khi đến trường, anh biết giữa hai người có chuyện gì đó, vậy nhưng lại không tiện hỏi, cho nên ngoài an ủi ra cũng chẳng thể làm được gì.
Anh đứng ngẩn người ở giữa sân trường một lúc lâu, Junghwan đã hứa sẽ đến tham dự buổi lễ với anh, vậy nhưng cho đến hiện tại, khi mà sân trường chỉ còn lác đác một vài bóng người, Yoshinori vẫn chẳng nhìn thấy em đâu cả. Có lẽ là Junghwan bận việc, hoặc chỉ đơn giản là em lười, vậy nhưng Yoshinori vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã, anh xoay người hướng về dãy hành lang.
Ngày cuối cùng dưới tư cách là một học sinh, Yoshinori chợt muốn ôn lại kỉ niệm cũ một chút, anh bước về phía lớp của mình, đột nhiên lại phát hiện ra ai đó đang nằm gục trên chiếc bàn học thường ngày của anh. Lại gần hơn một chút, Yoshinori mới nhận ra đó là So Junghwan, anh khẽ lay em dậy, chỉ thấy ánh mắt em nhìn anh buồn thiu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220