Kim Junkyu như thường lệ vẫn đang ngồi ở khu vực tự phục vụ trong cửa hàng tự chọn. Hắn biết rõ Yoshinori và Mashiho đang cùng nhau dùng bữa tối ở phía trên tầng, vậy nhưng hắn vẫn quyết định không gia nhập cùng với hai người bọn họ. Việc phải chứng kiến người mình thích dùng ánh mắt đầy âu yếm yêu thương để nhìn người khác cũng thật chẳng dễ dàng gì, ít nhất là trong lòng hắn cảm thấy như vậy.
Đột nhiên hắn thấy Mashiho từ phía trên tầng đùng đùng bước xuống, mỗi bước chân đều dùng lực mạnh mẽ như muốn trút hết những nỗi niềm trong lòng cậu. Mashiho không nhìn thấy Junkyu, cứ như vậy phăng phăng tiến về phía cánh cửa ra vào. Junkyu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, hắn chỉ biết tâm trạng Mashiho đang không tốt, vì vậy ngay lập tức đuổi theo.
"Mashi! Mashi à có chuyện gì vậy?" Hắn cầm lấy cánh tay Mashiho kéo lại, ép cậu phải quay lại nhìn mình. Mashiho có chút bất ngờ, chỉ biết đưa tay chùi vội đi những giọt nước mắt, sau đó mới nhận ra người đang giữ mình lại là Kim Junkyu.
"Tiền... tiền bối...?"
Junkyu nhìn thấy trên đôi má người trước mặt vẫn còn lấm lem những vệt nước chưa kịp khô, vành mắt đỏ lên và khuôn miệng run rẩy, rõ ràng là Mashiho vừa mới khóc. Mashiho của hắn, một Mashiho luôn luôn vui vẻ và ngập tràn năng lượng, ngày hôm nay bỗng dưng lại rơi nước mắt. Không rõ vì lí do gì, Kim Junkyu cảm thấy vô cùng khó chịu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng. Mashiho trân quý của hắn, người mà hắn vẫn từng chút một nâng niu, hắn nhất định sẽ không cho phép bất kì một ai tổn thương đến con người này.
"Sao em lại khóc? Yoshinori làm gì em?" Kim Junkyu gằn giọng, bàn tay đang níu lấy Mashiho vô thức siết lại chặt hơn nữa.
"Không có gì ạ." Mashiho cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của hắn, không hiểu vì sao lúc này Kim Junkyu lại làm cho cậu cảm thấy sợ. Mashiho kiên quyết rút tay về, mặc cho hắn có cố sức giữ lấy, cuối cùng vẫn là Junkyu phải buông cậu ra.
"Em muốn được ở một mình."
"Mashi..."
Mashiho mặc kệ tiếng gọi của hắn, xoay người bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi quen thuộc. Kim Junkyu thật chẳng biết làm sao, cuối cùng quyết định bước lên tìm Yoshinori hỏi cho ra lẽ.
Kể từ lúc Mashiho rời khỏi, Yoshinori vẫn cứ luôn trong trạng thái mơ hồ như vậy, anh ngồi lặng người đi và những suy nghĩ trong đầu thì đầy hỗn loạn và rối ren. Anh không nhìn thấy sự xuất hiện của Junkyu, cũng không hề nhận ra hắn đang bước về phía mình, cho đến khi cổ áo anh bị hắn túm lấy rồi nhấc lên, anh mới giật mình quay trở về thực tại.
"Junkyu?! Làm gì vậy?!"
"Tôi mới là người phải hỏi ông vừa làm cái gì." Đôi mắt Junkyu hằn lên những tơ máu đỏ, có thể nhìn thấy hắn đang thực sự mất bình tĩnh, "Tại sao Mashiho lại khóc?"
Yoshinori nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
"Bỏ ra."
"Trả lời."
"Tôi nói bỏ ra."
Yoshinori đanh giọng lại, trừng mắt lên nhìn hắn, kể cả anh có sai với Mashiho đi chăng nữa thì việc Junkyu không rõ từ đâu xông đến và túm cổ áo anh tra hỏi một cách bất lịch sự như thế thật chẳng hay ho chút nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy
Fanfictionredamancy ['red-a-man-sE] noun Một tình yêu trọn vẹn. Đó là khi em yêu một người, trái tim người đó cũng thổn thức vì em. --- Note: Phần trước của "Felicity". 081020 - 141220