10

973 104 1
                                    

Cứ như vậy đã trôi qua được một nửa học kì.

Mọi thứ xảy ra trên đời này vẫn tiếp diễn chẳng có gì thay đổi. Trái đất vẫn cứ xoay, và cuộc sống hối hả ngoài kia vẫn cứ trôi đi tuồn tuột chẳng chờ đợi bất kì một thứ gì.

Nhưng cuộc sống của Yedam thì khác. Thiếu niên mà cậu vẫn ngày ngày thầm thương trộm nhớ, thiếu niên xinh đẹp tựa một bức tượng mới tạc, có đôi mắt màu nâu nhạt và cánh môi mỏng như hoa, giờ đã thuộc về người khác mất rồi.

Bảng điểm kiểm tra của toàn khối đã được dán lên, Yedam khó nhọc luồn lách qua từng hàng người, sau đó tiến về phía danh sách những người đạt kết quả cao nhất, theo thói quen tìm kiếm tên của mình.

Bang Yedam... Bang Yedam... Bang Yedam...

Thế nhưng đã lướt qua hết một lượt chiếc danh sách đầu tiên, Yedam vẫn không tìm thấy tên của cậu đâu cả. Điều này thật kì lạ, Yedam trước giờ vẫn luôn đứng trong top đầu của cả khối, không thứ nhất thì thứ nhì, thậm chí kết quả có tồi tệ lắm thì cậu cũng không thể out ra khỏi top 10 được. Yedam không dám tin vào mắt mình, lần nữa đọc lại danh sách một cách kĩ càng, nhất định là vừa rồi cậu đã bỏ sót tên mình ở đâu đó thôi.

"Bạn học ơi, xem xong rồi thì đi ra cho người khác xem với ạ."

Ai đó vỗ vỗ lên vai Yedam khiến cậu giật mình, ngay lập tức thoát khỏi những suy tư, cậu cúi người xin lỗi bạn học rồi di chuyển sang danh sách ghi tên những người đạt kết quả khá. Chắc tên cậu sẽ không ở đây đâu đúng không, Bang Yedam thầm cầu nguyện, làm sao mới chỉ một nửa học kì mà con người ta có thể tụt dốc đến vậy được, nghe chẳng hợp lí chút nào.

Quả nhiên là không có. Yedam nhẹ nhõm thở phào, chắc chắn là tên cậu vẫn nằm ở danh sách học sinh đạt kết quả xuất sắc mà cậu chưa tìm thấy đó thôi. Yedam muốn quay lại tìm một lần nữa, nhưng bên đó đông quá, có lẽ bây giờ chưa thể chen vào được rồi, thôi thì để tan học rồi lại đến xem vậy. Yedam thầm nghĩ, cậu cũng chưa định quay trở về lớp ngay, cho nên thuận tiện đi sang phía danh sách kết quả thi trung bình xem một chút, dù sao trong lòng cậu cũng tò mò điểm số thấp nhất của kì thi lần này là bao nhiêu.

Vậy nhưng Yedam hoàn toàn không ngờ cậu lại bắt gặp tên mình ở trên danh sách những người hạng chót ấy.

Yedam nghĩ mình nhìn nhầm. Cậu cẩn thận kiểm tra lại tên lớp, ngày tháng năm sinh, sau khi xác nhận lại rất nhiều lần đó chính là thông tin của mình, cậu vẫn không thể chấp nhận kết quả này được.

Có khi nào hội đồng chấm thi đã chấm sai không? Có khi nào bài thi của cậu lại bị ghép nhầm với tên của bạn học khác? Tại sao thành tích của cậu lại lao thẳng từ bên bờ vực xuống như vậy được, Yedam sẽ không tin đâu, nhất định là có sai sót gì trong thủ tục chấm thi rồi.

"Ồ, là Yedam sao?" Giáo viên chủ nhiệm không mấy ngạc nhiên lắm khi thấy cậu bước vào, ngữ điệu có phần lãnh đạm hơn, "Thầy biết là kiểu gì em cũng sẽ đến tìm thầy mà."

Yedam căng thẳng ngồi xuống ghế, trong lòng cậu hiện giờ có rất nhiều những khúc mắc chưa được giải đáp, nhưng cậu lại không biết bắt đầu từ đâu. Chủ nhiệm lớp có lẽ hiểu được tâm trạng ngổn ngang của cậu, đưa đến trước mặt cậu một tập bài thi, sau đó chán nản lắc đầu.

RedamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ