---------------------------------------------------------
[Krist]*Ầm...ầm...xẹt* KRISTTT!!!!!
"Ha, ha,...Haizz, lại nữa.'
Lại là giấc mơ ấy, hình ảnh một chàng trai đứng dưới trời mưa bão gọi lớn tên tôi, tôi không hiểu được cứ lâu lâu nó lại xuất hiện, cứ thế suốt 10 năm. Tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng nó rất chân thực, trong cơn mưa ấy tôi nhìn thấy anh, nhưng tại sao tôi không thể thấy mặt anh cũng như không hề biết gì về anh, tôi chỉ biết chàng trai ấy khiến tôi đau lòng rất nhiều, mỗi khi thức dậy nước mắt lại không ngừng chảy.
10 năm trước, trong lúc chuyển nhà đi gia đình tôi đã gặp tai nạn, tôi không biết là may mắn hay xui xẻo khi chỉ mình tôi còn sống. Tôi tỉnh dậy với thương tích nặng nề, trong đầu tôi trống rỗng tôi không biết mình là ai, cho đến khi dì xuất hiện. Dì đã cố gắng ở bên tôi giúp tôi khôi phục mọi kí ức, ở bên an ủi tôi, cùng tôi chiến đấu chống lại nỗi buồn mất gia đình.
Dù mọi kí ức về người thân đã khôi phục nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy trống trãi, dù thế nào tôi vẫn không thể nhớ gì về chàng trai trong mơ ấy. Liệu anh có thật hay không?
Tôi mệt mỏi ra khỏi phòng sau khi vệ sinh và tuốt tác nhan sắc, vừa mở cửa mùi hương thơm phức xộc vào mũi khiến tôi bừng tỉnh, tôi đi thật nhanh về phía phòng bếp. Trên bàn ăn là một buổi sáng đơn giản nhưng rất bổ dưỡng và ngon lành, nhìn thì cũng biết ai làm rồi. Là hai đứa bạn cùng kí túc xá của tôi kiêm bạn thân 7 năm của tôi. Chúng tôi là một nhóm bạn 3 người đã chơi thân với nhau từ trước khi vào đại học. Tôi thấy dĩa đồ ăn đặt trên bàn, nhìn trông ngon lại bắt mắt, đương nhiên tôi phải thử nghiệm rồi, ăn thử thôi.
"Krist! Đừng có mà ăn vụng dậy rồi thì mau ra phụ tụi này mau."-Hic, bị bắt quả tang mất rồi, chưa kịp ăn nữa mừ.
"Ăn xí thôi mà."
"Nhanh lên không là khỏi ăn sáng nha."
"Mày lại mơ thấy giấc mơ ấy nữa à?"_New nhìn khuôn mặt tôi, nó thắc mắc hỏi khiến tôi giật mình, nhìn New rồi trả lời
"Ừ...lại là nó nhưng lần này rõ hơn chút, tao nhìn thấy được nữa mặt của người đó...nhưng vẫn không thấy hết..."
"Tao nghĩ mày nên đi khám bệnh thì hơn, mắt đỏ hoe luôn kìa, kiểu này sao chịu nổi?"
"Kệ đi, tao không sao cả, ta ăn sáng thôi."
"Dọn chén ra đi rồi ăn!"_Cả New và Grace đồng thanh la lên.
Nhà này việc lo buổi sáng đều là New và Grace, tôi thì cũng biết nấu ăn đấy nhưng chỉ đơn giản là nấu nước sôi rồi đổ vào mì ăn liền thôi. Nói thiệt ngày nào không có cả hai thì tôi chẳng khác nào chết đói, phải lết cái thân này đi kiếm đồ ăn. Nếu hỏi tôi giữa việc chiên một quả trứng và ra ngoài kiếm đồ ăn thì tôi chọn ra ngoài ăn để bếp không bị cháy. Đúng, cháy bếp chỉ vì một quả trứng chuyện đó đã mém xảy ra trước đây. Vì vậy Grace và New chả bao giờ để tôi đụng vào việc bếp núc cả vì để bảo vệ cái kí túc xá này khỏi hoả hoạn, hic, nghĩ mà đau lòng.
"Dạo này sao rồi?"-Một câu hỏi cộc lốc khiến tôi dừng miệng thắc mắc hỏi.
"Chuyện gì cơ?!?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[SingtoKrist] Từ Lời Hứa Thành Lời Yêu
Fiksi PenggemarThể loại: Ngọt, ngược, HE. CP chính: SingtoKrist Ôn nhu công và tinh nghịch thụ