Chương 16

2.6K 251 14
                                    




Vương Nhất Bác gửi đến hai tin nhắn. Phía cuối giường trong phòng Tiêu Chiến, màn hình điện thoại cô đơn sáng lên rồi lại tắt.

Tiêu Chiến đứng dưới vòi sen, nghĩ về những chuyện xảy ra trong hai ngày này.

Ngày đó anh cằn nhằn một lúc, Lạc Khắc có vẻ cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vẻ mặt hơi nghiêm lại, mỗi lần đều hứa lần sau tới nhà bạn chơi nhất định sẽ tự mình nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sợ nói nhiều quá sẽ khiến Lạc Khắc khó chịu, thế nên lần nào không kiểm soát được sẽ nói hai câu rồi lập tức dừng lại.

Thực ra nếu không phải do chuyện của Lạc Khắc, có khi nào Tiêu Chiến sẽ không bao giờ phát hiện ra việc Vương Nhất Bác tắt máy, mất liên lạc vẫn là điểm yếu chí mạng của anh hay không?

Anh vốn tưởng rằng thời gian ba năm đã quá đủ để bình tĩnh đối mặt với chuyện được mất, cho dù là không cứu được bệnh nhân, Tiêu Chiến của hiện tại cũng sẽ không buồn bã cả một buổi tối như ngày trước. Anh đã không còn thời gian và sức lực để làm chuyện đó nữa, Lạc Khắc sẽ nói với anh, những người anh không cứu được đều sẽ biến thành vì sao trên bầu trời.

Người là như thế, huống hồ gì là vài dòng tin nhắn Tiêu Chiến đã không còn hứng thú.

Có vẻ trong mấy năm nay, cả anh lẫn Vương Nhất Bác đều chưa học được những thiếu sót khiến hai người chia tay ngày trước, ngược lại càng có cái nhìn đúng đắn hơn về việc làm thế nào đẩy đối phương ra xa mình hơn.

Cứ như vậy, hai con người thương tích đầy mình đến cuối cùng vẫn không thể ở cạnh nhau.

Vương Nhất Bác mất liên lạc, thực ra bản thân anh cũng sẽ như vậy.

Còn nhớ khoảng thời gian Tiêu Chiến mới ổn định ở Khoa Cấp cứu, đường ống gas trên phố ẩm thực ở trung tâm thành phố bị nổ, tối đó tất cả bệnh viện đều bận đến phát điên. Trùng hợp là cáp mạng chỗ ba mẹ anh có chút trục trặc, wechat không liên lạc được, thế nên không thấy được video hiện trường cũng như lời kêu gọi hiến máu được lan truyền điên cuồng trong nhóm chat của chung cư. Tối đó Tiêu Chiến không nghe điện thoại, ba mẹ tưởng anh đang nghỉ ngơi. Ngày hôm sau mẹ Tiêu gọi lại cho anh, Tiêu Chiến vẫn không nghe, cuối cùng còn tắt máy, làm mẹ anh sốt ruột muốn chết, xông thẳng tới bệnh viện, kết quả nhìn thấy Tiêu Chiến đang một mình trốn trong góc gặm bánh mì.

Tiêu Chiến cũng rất ngạc nhiên, lúc anh ngồi đó thật ra mới được nghỉ ngơi, không ngờ lại nhìn thấy ba mẹ.

Đối với ba mẹ, anh cũng chính là người có thể bị mất liên lạc bất cứ lúc nào.

Còn chuyện ba mẹ lo lắng vì mất liên lạc với anh, chủ yếu bởi anh là con trai họ, là người quan trọng đối với họ.

Còn anh thì sao? Bây giờ anh để ý việc Vương Nhất Bác không trả lời wechat như vậy, coi trọng việc trả lời tin nhắn như thế là bởi Vương Nhất Bác cũng là người quan trọng với anh sao?

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, vừa nãy vào đi tắm còn làm ra vẻ thật ngầu không thèm xem điện thoại, kết quả bây giờ ở trong đây lại chất vấn bản thân có phải Vương Nhất Bác rất quan trọng hay không.

[Bác Chiến - Trans] Vị trí đầu tiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ