Lâu lắm hôm qua cuối cùng cũng được nói chuyện riêng với mẹ. Nhưng mà, không phải mình nói chuyện, mà là mẹ nói chuyện và mình nghe.
Mẹ chả hỏi nhiều về mình. Băn khoăn, liệu mẹ thực sự tin tưởng mình đến thế, hay mình diễn giỏi đến thế, để mẹ thực sự nghĩ mình hoàn toàn ổn.
Phải nói thật là mẹ truyền cho mình kha khá năng lượng tiêu cực. Mình thì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ để mẹ xả như mọi khi. Và ngay sau lúc đấy thì chưa thực sự cảm thấy gì. Nhưng sang đến ngày hôm nay, thì thực sự mệt mỏi.
Vốn đã có quá nhiều thứ để nghĩ rồi, nhưng giờ còn có nhiều hơn. Không phải mình không thích mẹ, mình yêu mẹ, rất nhớ mẹ, nhưng thực sự đây là một mối quan hệ có phần độc hại...
Và mẹ là mẹ mình, và mình là mình, và vì vậy nó sẽ vẫn mãi như vậy thôi.
Không biết vấn đề là con người mình, hay mình có vấn đề tâm lý, hay do hooc môn dao động vì sắp đến kì, nhưng hôm nay mình thực sự gục.
Nước mắt chảy ra không bao giờ là dấu hiệu tốt. Muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng không biết mở lời như thế nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mình những ngày ấy
RandomLưu lại suy nghĩ và ký ức trong quá trình trưởng thành của bản thân. Có những chuyện mình kể chi tiết, vì mình muốn nhớ. Có những chuyện mình viết mơ hồ, vì mình muốn quên. Đây là nỗ lực, là để sống tốt hơn, nhưng chưa hẳn có tác dụng. Nếu tìm thấ...