Chương 28: Ôm

4.1K 164 14
                                    

Người như Tiêu Trường Ninh nếu thật sự muốn đối tốt với một người, là sẽ hận không thể móc tâm ra đưa hắn.

Sáu năm trước dùng từ ngữ xấu xa đả thương người khác giờ lại hóa thành hư vô sau ba tháng sớm chiều ở chung, lời xin lỗi vừa nói ra khỏi miệng như dọn đi tảng đá ngàn cân vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Thẩm Huyền thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của nàng, ánh mắt trầm ổn chăm chú nhìn nàng: "Điện hạ, chẳng lẽ nàng cho rằng thần cưới điện hạ chỉ vì để trả thù bản thân bị những từ ngữ xấu xa đó hãm hại?"

Tiêu Trường Ninh nghiêm túc suy nghĩ, nói thật: "Lúc mới bắt đầu, bổn cung xác thật tưởng chàng sẽ trả thù nhưng mà hiện tại xem ra Thẩm Đề đốc cũng không phải người hẹp hòi."

Thẩm Huyền cười lạnh: "Bản đốc chính là người hẹp hòi như vậy đấy."

"......" Tiêu Trường Ninh nghẹn họng, có chút đau lòng: "Chẳng lẽ chàng thật sự là vì trả thù sao?"

Thẩm Huyền xếp bằng ngồi xuống càng hiện rõ chân dài vai rộng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ tùy ý để trên bàn trầm giọng nói: "Nếu người khác nói như vậy chắc chắn bản đốc sẽ trả lại gấp mười lần nhưng nếu là điện hạ nói, thật ra cũng không cần so đo."

Tiêu Trường Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, trong mắt là vui sướng không thể che giấu, nàng cười nói: "Bổn cung biết Thẩm Đề đốc là người tốt mà."

"Bởi vì." Thẩm Huyền nhìn nụ cười sinh động của nàng, đáy mắt xẹt qua một tia hài hước, hắn dùng ngữ khí ôn hòa khó có được: "Mặc dù bản đốc không trả thù điện hạ thì điện hạ cũng đủ đáng thương rồi."

Tiêu Trường Ninh còn chưa cao hứng đủ đã bị câu nói kia của Thẩm Huyền đánh về tại chỗ, nàng không khỏi nhíu mày, hậm hực than một tiếng: "Thì ra là như vậy..... Vậy bổn cung nên nói cảm tạ sao?"

Thẩm Huyền lại nói: "Không sao."

"Không sao?" Tiêu Trường Ninh thắc mắc hỏi: "Chẳng phải chàng nên nói 'không cần cảm tạ' mới đúng sao."

"Nói vậy vẫn chưa đúng." Thẩm Huyền ung dung nhìn nàng: "Chính là 'không sao' thần nói lúc nãy."

Tiêu Trường Ninh ngẩn người chớp mắt nhưng thực nhanh đã phản ứng lại, câu 'không sao' này của Thẩm Huyền là trả lời cho —— câu xin lỗi tới muộn sau sáu năm.

Khúc mắc lâu dài từ trước tới nay rốt cuộc đã mở ra, mà nàng ngược lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trên đời này, không phải mỗi câu 'thực xin lỗi' nào cũng có thể đổi lấy một tiếng 'không sao', Tiêu Trường Ninh cảm thấy mình may mắn dữ dội, nàng chẳng sợ nhân sinh như đường tối không có lối thoát nhưng may mà vào lúc nàng ngã vào vực sâu vận mệnh phía trước Thẩm Huyền lại đưa một cánh tay mạnh mẽ cho nàng.

"Điện hạ có biết Huyền Vũ dịch trường Lâm Hoan, thủ hạ của thần vì sao lại tham ăn như thế không?" Trong lúc suy nghĩ nàng đang cao trào, Thẩm Huyền đột nhiên chuyển đề tài lên người Lâm Hoan.

Tiêu Trường Ninh hoàn hồn, nhớ lại lúc mới tới Đông Xưởng Lâm Hoan dẫn nàng đi làm quen cũng từng nói đến việc này: "Lâm dịch trường có nói qua cho bổn cung, khi còn nhỏ hắn sợ đói nên mới có chấp niệm với đồ ăn."

[EDIT/NT] Lui Lui Lui Lui Ra!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ