Chương 22: Đối Thực

2.6K 126 0
                                    

*Đối thực (對食): nguyên là một cụm từ mô tả hành vi giữa trong cung đình , sau lại trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.

'Vợ của thái giám', đây là thân phận Tiêu Trường Ninh vẫn luôn lảng tránh từ trước đến giờ, nhưng hôm nay nàng lại nghe được hai chữ 'phu quân' vừa quen thuộc vừa xa lạ từ miệng Thẩm Huyền lại không có cảm giác phản cảm giống lúc trước, giống như bởi vì người này là Thẩm Huyền nên cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.

Trên mặt Tiêu Trường Ninh có chút nóng lên, nàng vội cúi đầu nhìn tờ giấy mài mực che dấu sự quẫn bách của bản thân lúc này.

Thẩm Huyền cầm vỏ đao thay nàng chặn giấy Tuyên Thành, tùy tiện hỏi: "Điện hạ suy nghĩ gì vậy?"

Tay Tiêu Trường Ninh đang mài mực hơi dừng. Thẩm Huyền tiếp tục nói, mang theo một chút cười nhạo: "Mặt nàng đỏ rồi."

Xuy —— mực trong nghiên mực hơi đổ ra ngoài, lưu lại trên bàn một nét mực đen nhánh.

Tiêu Trường Ninh nhìn vết mực xiêu vẹo trên bàn trà, tim đập loạn, nàng mài mực nhẹ nhàng lại một chút, giọng nói mang chút bực tức: "Ngươi lại nói bậy, bổn cung không muốn viết nữa."

"Đã nhận làm thì phải giữ lời." Lần đầu tiên bị người khác tỏ thái độ Thẩm Đề đốc lại không có chút tức giận nào, ngược lại hắn nhặt nghiên mực lên tiếp tục mài, thay nàng làm ướt đầu bút lông sói chậm rãi nói: "Điện hạ muốn nói lời cảm tạ tất nhiên phải xuất ra thành ý rồi."

Tiêu Trường Ninh lập tức cầm lấy bút nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn viết thiệp gì?"

Thẩm Huyền làm tư thế 'xin cứ tự nhiên', đáy mắt là dáng vẻ thong dong bình tĩnh: "Điện hạ cứ tùy ý."

Trong thời gian một chén trà, Tiêu Trường Ninh đã viết xong chứ <<Nghĩa>>. Tay nàng viết chữ ấy rất nhẹ nhàng, khoảng cách giữa các hàng như được khắc ra hoàn mỹ, nét chữ ấy mang theo ba phần tiêu sái cùng bảy phần linh tính giống như con người nàng, rất xinh đẹp.

Thẩm Huyền cũng không thể không nổi lên vài phần kính ý với nàng.

Thật ra hơn phân nửa người Đông Xưởng đều xuất thân bần hàn, nhưng tất cả đều kính ngưỡng nhất là những người có học thức uyên bác, sách vở đầy bụng, ngay cả Thẩm Huyền cũng không ngoại lệ. Có chữ viết như vậy, trưởng công chúa có thể kiêu căng cũng là điều hiển nhiên.

Thẩm Huyền cầm giấy Tuyên Thành lên, nhìn nét mực còn chưa khô, hắn chợt cười nhẹ: "Chữ 'Nghĩa' này điện hạ có giải thích như thế nào?"

Tiêu Trường Ninh viết chữ <<Nghĩa>> vốn cũng có cất giấu tâm tư, muốn mượn chữ này để uyển chuyển chỉ điểm Đông Xưởng không cần làm hành động bất nghĩa, nàng lập tức đối đáp trôi chảy: "Bổn cung cho rằng nghĩa ở đây không phải là nghĩa khí mà là đạo nghĩa. Yêu tiền mà không có đạo đức, tham quyền mà không quan tâm đến dân sinh, hạ thần mà bán đứng chủ, đón dâu mà không có trách nhiệm, tất cả đều là bất nghĩa."

"À." Thẩm Huyền nhăn mày, bộ dạng đã thụ giáo được. Một lát sau, hắn duỗi tay chỉ chữ nào đó trên tấm thiệp hỏi: "Vậy ta xin hỏi điện hạ, như thế nào là 'quân phụ thiên hạ'?"

[EDIT/NT] Lui Lui Lui Lui Ra!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ