Chương 47: Nợ và Haori

7.6K 1.1K 220
                                    

Vì anh Shinichiro còn sống nên phòng ngủ của Mikey là ở trong nhà chính chứ không phải gara của anh Shinichiro. Vì không rõ cấu trúc nhà Sano, Takemichi phải nhờ Mikey chỉ đường, anh phát ra vài tiếng ậm ừ ngái ngủ, hai mắt vẫn nhắm nghiền và kéo tay áo Takemichi đi theo mình.

'Mikey-kun mới ngủ dậy buổi sáng thực sự rất khác với cậu ấy khi đã tỉnh táo nhỉ.' Takemichi nghĩ khi được dắt tay Mikey đến phòng tắm đánh răng rửa mặt và sau đó là tới nhà ăn, Mikey cứ một tay nắm chặt chiếc khăn cũ không rời, một tay nắm lấy tay cậu. Gương mặt vẫn vương đầy nét buồn ngủ, mái tóc vàng dài loà xoà che một nửa gương mặt anh.

"Bữa sáng.....zzz." Mikey lẩm bẩm.

" Đây, đây đi ăn sáng nào Mikey-kun." Takemichi nhẹ nhàng nói, khi đến gần phòng ăn nhà Sano cậu hơi khựng lại. Tiếng trò chuyện phát ra từ trong bếp của là của ba người ông của Mikey, anh Shinichiro và Emma. Mặt cậu đỏ lên vì xấu hổ và ngượng, bị đánh bầm dập te tua để bạn phải xách về nhà chăm sóc, nghĩ lại chắc lúc đó mặt cậu thảm lắm, còn dọa người nữa chứ. Bây giờ Takemichi mới bắt đầu ai oán vì sao Mikey lại tha mình về nhà anh ấy, ném cậu ở bệnh viện cũng được mà.

" Này Takemichi, sao không vào đi." Emma nhìn thấy hai cậu trai tóc vàng đang ngần ngừ trước cửa phòng ăn và lên tiếng gọi. Cuộc trò chuyện nhỏ giữa ông và anh Shinichiro dừng lại. Takemichi chỉ là thể nuốt khan mà bước vào cùng Mikey.

" Xin chào buổi sáng. Cám ơn đã cho cháu ngủ nhờ đêm qua và xử lý vết thương dùm cháu ạ." Takemichi cúi đầu khi nói.

" Cám ơn gì chứ, mau vào ăn đi. Lũ trẻ thời nay thật là..." Ông Sano càu nhàu nói, tóc ông đã bạc trắng cả rồi, gương mặt cũng in đầy dấu ấn thời gian chỉ là đôi mắt của ông vẫn còn minh mẫn lắm. Dù cách nói có phần cộc cằn nhưng lại không hề mang ác ý, đây là một kiểu người già tốt bụng nhưng Tsudere sao.

" Ngồi xuống đi, Takemichi. Phần ăn sáng của hai anh xong rồi này Mikey đừng có ngủ nữa!!! Takemichi cũng chiều chuộng anh ấy phải không? Đáng ra phải đánh thức anh ấy thật thật mạnh bạo vào chứ...." Emma càu nhàu.

Mà ở bên này, Takemichi đưa Mikey ngồi vào ghế của anh ấy. Cậu chết lặng sau lời nói của Emma, đánh thức Mikey... một cách thô bạo? Chắc chỉ có Emma mới có thể làm được thôi, chứ người thường làm vậy với Mikey, anh ấy tỉnh xong thấy họ phiền quá lại sút cho một cú thì có mà gục ngay hoặc vào thẳng khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện.

" Sao em không ngồi đi, Takemichi." Shinichiro chống cằm nhìn cậu và mỉm cười.

" Ah? V..vâng." Takemichi lắp bắp đáp.

" Ngồi chỗ này này." Anh Shinichiro chỉ vào chỗ bên cạnh mình và mỉm cười với Takemichi.

" Cảm ơn anh." Takemichi ngồi vào chỗ được chỉ định. Cậu đợi Emma ngồi xuống bàn ăn và ông Sano động đũa rồi mới bắt đầu ăn bữa sáng của mình. Cậu cứ cặm cụi ăn dù chả nếm được vị gì cả, không phải bởi vì thức ăn Emma nấu không ngon, mà là vì sự căng thẳng và xấu hổ choáng hết cả thần kinh vị giác của cậu rồi. Có lẽ vì vậy mà cậu không hề chú ý đến ánh mắt của anh Shinichiro đang lặng lẽ nhìn cậu.

[ alltake] Trở về 20 năm trướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ