Trong ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía Từ Gia Ninh mang theo kinh ngạc cùng một tia khủng hoảng, chỉ là nhìn nhau một giây liền nhanh chóng dời mắt.
"Sao vẻ mặt sợ hãi vậy, tôi cũng không phải là người mù." Bả vai anh bị nam nhân chạm vào, trong dư quang có thể nhìn thấy người bên cạnh uống rượu, cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, lại nói: "Là cậu ta quá rõ ràng, là người đều có thể nhìn ra. ”
Nào có người mắt dính vào người khác, tình cảm trong ánh mắt Vương Nhất Bác mỗi lần đều tràn ra ngoài hốc mắt. Từ Gia Ninh không rõ những người mời rượu Tiêu Chiến rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là rượu và hoàn cảnh đều ở trên, nếu bọn họ nhìn kỹ nhất định có thể nhìn ra manh mối.
"Tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh yên tâm." Cậu và Tiêu Chiến cũng không tính là đặc biệt thân thiết, bởi vậy cũng không rõ vì sao Tiêu Chiến tránh né và lo lắng.
Tình cảm 5 năm đó Tiêu Chiến không nói với ai, anh cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không nhìn chằm chằm mặt trăng trong đài phun nước nữa.
Đề tài bị Từ Gia Ninh cắt đứt, không khí ở trong khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha của cậu chậm rãi dịu đi. Cậu vốn đã có chút say, lắc đầu nói với Tiêu Chiến chuyện xảy ra gần đây, lại nghiêng người dựa vào Tiêu Chiến.
"Gần đây anh ấy cũng không chủ động liên lạc với tôi, tin nhắn tôi gửi cho anh ấy anh ấy cũng không trả lời. Anh nói chỗ nào có loại người này vậy, một chút cũng không lễ phép! Có phải anh ấy cho rằng tôi rất thích anh ấy hay không, tôi nói cho anh biết, nếu lần sau anh ấy không trở về tôi sẽ——"
"Chiến ca." Là giọng nói của Vương Nhất Bác.
Lời nói của Từ Gia Ninh mất đi toàn bộ khả năng nhờ cậy, cậu nhìn gương mặt âm trầm của người tới, cơ hồ theo bản năng buông ra bàn tay bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến, lại dùng tốc độ nhanh nhất từ trên vai Tiêu Chiến đứng lên.
Ánh mắt Vương Nhất Bác thật đáng sợ, Từ Gia Ninh lần đầu tiên cảm giác được khí thế áp bách của vị đại minh tinh này. Yết hầu cậu lăn tròn hai ba cái, ngay cả khoang miệng cũng khô khốc đến có chút không thích hợp, mặt trăng nhỏ của Tiêu Chiến thoạt nhìn thật sự rất dọa người.
"A Chiến à, vừa rồi có người bảo tôi đi trước." Cậu vội vàng quay đầu nói với Tiêu Chiến, bước chân vốn có chút mê ảo cũng bởi vì muốn nhanh chóng chạy trốn mà lập tức thanh tỉnh.
Tuyết mềm nhũn, cuối cùng lúc sắp vào cửa cậu còn quay đầu nhìn. Vương Nhất Bác vừa mới nhìn cậu với ánh mắt uy hiếp hạ đầu xuống, cậu đối mặt với bóng lưng hai người làm mặt quỷ, "Thuộc tính của tôi và anh ấy giống nhau, anh sợ cái gì vậy!”
Cậu nhẹ giọng chửi bới bóng lưng Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn vào cửa, để lại một phương trời đất này cho hai người yêu.
Trạng thái của Vương Nhất Bác thoạt nhìn cũng không tốt, Tiêu Chiến biến mất hơn mười phút cũng không biết hắn đã trải qua chuyện gì. Vừa mới dưới ánh đèn mờ tối không thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, hiện tại Tiêu Chiến mới phát hiện nó đã đỏ đến mức không bình thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX/Trans/Hoàn]Em rất nhớ anh
FanfictionTên gốc:我好想你 Tác giả: Translator: Tình trạng bản gốc : Hoàn Tình trạng bản dịch : Hoàn Tính tình cực kém đại minh tinh Bo x Nhẫn nhục chịu đựng người đại diện Tán Tôi yêu em ấy nhưng em ấy lại yêu bạch nguyệt quang của mình, sau này em ấy khóc ló...