Chương 52

1.3K 87 3
                                    

Sáng nay, Tả Nhan chỉ mới thức dậy trong nháy mắt.

Nàng không ngừng khóc, vẫn luôn khóc, từ đau đớn đến rơi nước mắt, sau đó lại thấy biểu tình quen thuộc nhất của Du An Lý, làm người ảo não, xao động, sau đó không chút do dự hung hăng thêm.

Tả Nhan thất thần một lần lại một lần, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể không ngừng thở dốc gọi cô: "Du An Lý, Du An Lý, Du An Lý ..."

Chắc chắn nàng không biết, loại yếu đuối này sẽ chỉ khiến nàng càng thêm đau đớn mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Du An Lý mở miệng nói trong hoàn cảnh như vậy, hết câu này đến câu khác, thậm chí còn nhiều hơn lời cô thường nói mỗi ngày.

Tả Nhan cũng lần đầu tiên biết, người đang ôm nàng, hôn nàng thực sự không phải là người trầm mặc ít lời.

Bên trong cô giống như một cánh cổng bị dòng nước lũ cuồn cuộn xuyên thủng, tràn ra bên ngoài, những thứ thuần khiết cùng đen tối mãnh liệt kia hoàn toàn nhấn chìm Tả Nhan.

Đến cuối cùng, Tả Nhan đã nghe không hiểu cô đang nói gì, chỉ nhớ rõ cô mang theo thanh âm mệt mỏi khàn khàn, nói ra câu kia làm linh hồn nàng run rẩy-

"Cho nên, đều là em xứng đáng."

Du An Lý là đóa hoa ăn thịt người không nhả xương.

Tả Nhan vẫn luôn tiếc hận vì ngay từ đầu nàng đã không nhận thức đến sự thật này.

—— Đương nhiên, nàng không chỉ là người bị biểu hiện hoàn hảo gạt người của Du An Lý lừa, thậm chí có thể nói người duy nhất trên thế giới này hiểu được điểm này thực sự chỉ có một mình nàng.

Trước kia Tả Nhan đã nghĩ như vậy, cũng ẩn ẩn cảm thấy càng ưu việt hơn.

Nhưng sau nhiều năm lĩnh giáo được mùi vị này, Tả Nhan ở trong một hồi tra tấn chết đi sống lại hối hận không kịp, một lần nữa vô cùng tán thành với câu nói của Du An Lý.

—— Nàng thật sự xứng đáng.

Không nhịn được cám dỗ, một chút cám dỗ sẽ liền cắn câu, bản tính không đổi, nhớ ăn không nhớ đánh, vậy còn không phải là xứng đáng sao?

Rõ ràng nàng biết rõ đây là hố lửa hơn ai hết, nhưng nàng vẫn vừa nhảy vào vừa nói "Ta sẽ không ngu ngốc nữa".

Thậm chí trong quá trình này, duy nhất nàng cảm thấy bất an cùng do dự chỉ là một câu -

Du An Lý thực sự tha thứ cho nàng sao?

Một buổi sáng bận rộn từ ngoài cửa sổ truyền đến, vài tia sáng xuyên vào khe hở giữa rèm cửa, rơi vào trên người hai người đang ôm ngủ.

Khi Tả Nhan từ một mảnh tuyết trắng mở mắt ra, suy nghĩ đầu tiên của nàng là lấy điện thoại, mở phần mềm, lập tức trả lời một câu:

"Buổi sáng thức dậy trong ngực của vị lãnh đạo xinh đẹp là cái dạng trải nghiệm gì?”

“Ngủ rất ngon.”

Thực ra, lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này lúc bốn ngày trước, nàng đã muốn làm chuyện này.

Nhưng dù sau đó cũng là mấy chữ chói mắt "cám dỗ" cùng "không nhịn được", Tả Nhan cảm thấy rất mất mặt, thậm chí không thể ngẩng đầu lên, cho nên nàng không có tâm tư nhớ lại.

[BHTT][Edit] Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải PhẫuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ