Chương 123

663 51 2
                                    

 “Cảm ơn sư phụ, chúc mừng năm mới.”

Du An Lý trả tiền, nhìn người lái xe rời khỏi con hẻm mới thở ra một hơi ấm áp, quay lại nhìn người rốt cuộc cũng đã an phận bên cạnh mình.

Tả Nhan cũng vừa từ phấn khích mà bình tĩnh lại, biết đây là sắp bắt đầu tính sổ, liền vội vàng nắm lấy tay cô, muốn đi vào trong ngõ.

“Em gần như chết cóng rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói.”

Du An Lý không dao động đứng tại chỗ nhìn nàng.

Tả Nhan bị cô nhìn đến chột dạ, cuối cùng bại trận, thành thật thú nhận: “Được rồi, em lén ra ngoài.”

Một lúc sau, Du An Lý không ngoài dự đoán mà thở dài, nắm tay nàng lại, đi về phía con hẻm.

Tả Nhan vừa nhìn đã biết mình đã vượt qua bài kiểm tra, lon ton chạy theo bên cạnh cô, Du An Lý vững vàng nắm tay nàng, cảnh cáo nói: “Nhìn đường”

“Ò.”

Tả Nhan ngoài miệng trả lời, vừa lặng lẽ tách năm ngón tay của cô ra, gắt gao nắm lấy, làm cô không thể thoát ra được nữa.

Du An Lý dựa vào ký ức tránh được một số hố nông dưới chân, Tả Nhan cũng dựa gần cô tránh đi, hai người đi qua con hẻm nhỏ, đi đến chỗ sâu trong nhà, theo hàng hiên đi lên lầu.

Mặc dù một đường tối om, đèn đường duy nhất cũng chợt lóe lên, làm người khó có thể cẩn thận phân biệt hoàn cảnh, nhưng Tả Nhan vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó trong tầm mắt mơ hồ.

Đây là một hoàn cảnh rất xa lạ với nàng.

Tả Nhan đã chỉ nhìn thấy những thứ tương tự trong các bộ phim truyền hình hoặc trên bản tin nơi Tả Tăng Nhạc xuất hiện, trong các tòa nhà bỏ hoang hoặc ở những vùng hẻo lánh.

Nếu hiện tại không tự mình bước vào nơi này, Tả Nhan rất khó tin rằng trong thành phố còn có một nơi như vậy.

--- Mà Du An Lý lại sống ở nơi này.

"Tới rồi."

Du An Lý thở ra nhiệt khí, rũ bỏ lớp tuyết còn chưa tan trên người, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra, mở cửa sắt trước mặt.

Tả Nhan phát hiện cửa nhà cô không giống cửa vừa đi qua, là cửa sắt chống trộm.

Sau khi xoay chìa khóa, Du An Lý mở cửa sắt để nàng đi vào.

“A, em phải cởi giày sao?” Tả Nhan đột nhiên có chút câu thúc, cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình.

Du An Lý bật đèn trong phòng lên, căn phòng lập tức bừng sáng, làm cho không gian mười mét vuông nhìn không sót thứ gì.

Toàn bộ gian phòng ánh mắt vừa nhìn qua chính là dòng chữ “Nhà chỉ có bốn bức tường”.

Một lối đi trống ở giữa chia không gian bên trong thành hai nửa, nửa bên trái chiếm diện tích nhỏ, ngoài cùng là bàn ghế. Bàn được xếp gọn gàng cùng bát đĩa và ấm đun nước, trên tường còn treo cái giá rửa mặt, trên giá chỉ có một cái cốc đựng bàn chải đánh răng, không còn cái khác.

[BHTT][Edit] Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải PhẫuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ