Chương 113

643 48 6
                                    

Ăn xong cây kẹo hồ lô, tâm tình của Tả Nhan cũng tốt hơn.

Nàng nhìn tới nhìn lui các loại đặc sản xung quanh, trừ bỏ tò mò cũng không có cái gì muốn mua.

Du An Lý nắm tay nàng, hai người hòa vào muôn hình du khách, tuy nhìn nổi bật, nhưng ở chỗ đông người như vậy cũng không có mấy người để ý tới.

"Không nghĩ tới, trái mùa còn sẽ có nhiều người như vậy."

Tả Nhan thuận miệng nói, ánh mắt quét qua một chỗ chụp ảnh trang phục cổ trang.

Du An Lý một tay đặt trong túi áo khoác, trả lời: "Nơi nhỏ, nên thoạt nhìn có vẻ nhiều người."

Đúng là như vậy.

Tả Nhan nhìn con đường phố ở nơi này, không quá nhiều đường phố mà là vô số con hẻm ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, chiếm cứ xung quanh khu phức hợp các tòa nhà trong thị trấn này. Một con sông chảy qua toàn bộ thị trấn, nước không sâu, nhưng có thể coi giống một thị trấn sông nước ở vùng Giang Nam.

Hai người cứ thế nắm tay nhau dạo phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những vật nhỏ có hứng thú --- phần lớn là những món ăn vặt ngon lành.

Tả Nhan dừng lại, Du An Lý tùy tay lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã QR để thanh toán, đi hết một đoạn đường, trên tay hai người trống trơn, nhưng bụng người nào đó lại tròn vo.

"Không thể ăn được nữa."

Tả Nhan sờ sờ bụng, nhìn Du An Lý, kỳ quái hỏi: "Sao chị không cản tôi a? Chờ lát nữa còn sẽ tập ăn hợp ăn cơm."

Chọn cơm trưa bên cạnh khách sạn, theo kinh nghiệm của đồng chí Trương Tiểu Mỹ, hẳn bên cạnh là một nơi tương đối hàng ngon giá rẻ. Khi Tả Nhan đặt địa điểm, đại khái đã xem các món ăn đặc trưng ở đó, xem đến nước miếng sắp chảy ra.

Hiện tại không tốt, dọc đường nàng đã ăn tất cả món ăn vặt khác, chỉ sợ cơm trưa ăn không nổi.

Mệt thảm.

Du An Lý giơ tay lên nhìn thời gian, ngữ khí bình tĩnh trả lời: "Em không cần ăn."

Tả Nhan, "...?"

Dựa vào cái gì!

Ta chỉ có thể làm việc mà không thể ăn cơm sao!

Thật quá đáng!

Du An Lý phớt lờ ánh mắt tức giận của nàng, lấy điện thoại ra gọi.

Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cô nói, "Trưởng phòng Lưu, Tả Nhan giống như ăn hỏng bụng rồi, liên tục nôn mửa tiêu chảy..."

Mỗi từ Tả Nhan đều nghe rõ: "..."

"Ừm, đúng vậy, tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện, mọi người chơi trước đi, đến lúc đó tôi xem tình huống lại xử lý."

Tả Nhan chỉ trơ mắt nhìn cô lấy việc công làm việc tư nói dối gạt người, từ đầu đến cuối, trên mặt đều không có một chút sơ hở.

Cao thủ thế nhưng ở bên cạnh ta.

Tả Nhan cúp điện thoại, cất điện thoại trở lại túi áo khoác, thần sắc tự nhiên nắm tay nàng đi về phía trước.

[BHTT][Edit] Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải PhẫuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ