[Cap Hydra x Tony] Quần sịp, còng tay, bữa tối.

441 41 0
                                    


Link:https://atropicalpenguinnn.wordpress.com/2019/07/11/cap-hydra-x-tony-quan-sip-cong-tay-bua-toi/

________

Một buổi sáng đẹp trời như những ngày khác, Tony tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành. Một buổi sáng đẹp trời như những ngày khác, Tony phát hiện sau khi tỉnh dậy thì mình trần như nhộng.

Được hoy, cái này cũng không lạ lắm. Đêm qua cũng kịch liệt mà.

Mà chuyện lạ chính là một tay của Tony đã bị còng cứng vào cạnh giường. Ở đuôi giường, có một người rất thản nhiên ngồi ghế khoanh tay gác chân nhìn chằm chằm vào gã. Chắc cuộc đời này cảm thấy Tony chưa đủ mệt mỏi nên mới bày ra trò này, đây là điều gã đúc kết ra khi nhìn thấy màu mắt đỏ kia.

Lạ ghê, người đa nhân cách lúc biến đổi nhân cách cũng thay đổi màu mắt hả? Cái này gã phải lôi ra nghiên cứu vài lần mới được.

"Steve?"

"Chào buổi sáng, Tony."

Hắn ta cười. Mắt không ngừng dán vào cơ thể Tony khiến gã cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Chào buổi sáng. Anh gỡ giùm tôi cái này ra được không?"

Mặc dù biết là tỉ lệ đàm phán thành công không cao lắm, nhưng gã cũng quyết thử một lần. Tất nhiên, nhìn cái nụ cười kia của Steve, hắn có khả năng sẽ cởi trói cho Tony á? Nằm mơ đi.

Và sau đó Steve chẳng thèm trả lời gã. Tony có chút tủi thân đấy.

Hắn rời khỏi cái ghế kia một cách vô cùng ưu nhã, bước lại gần tủ quần áo, tuy nhiên ánh mắt vẫn dán chặt vào người Tony.

Tony chẳng sợ Steve đâu, gã giương mắt nhìn về phía cánh tay người kia chầm chậm mở cánh cửa tủ ra. Bên trong chẳng có thứ gì. Ngoài một chiếc quần sịp.

Thế là một hình ảnh vừa tao nhã vừa thô tục hiện lên. Khi Steve dùng một tay cầm cái sịp lên, quay mặt cười một nụ cười nham hiểm với Tony.

Tại sao hắn ta có thể làm trò đó? Dùng khuôn mặt đó để làm trò đó hả?? Hả? HẢ?

"Tony, để tôi mặc cho em."

Hắn vẫn duy trì cái hành động thô bỉ đó.

"Anh có thể cho tôi mặc cái gì kín đáo hơn chút được không?"

Tròng cái thứ đó lên người, lại còn là tên kia mặc giúp. Đúng là Tony cũng chẳng phải loại hiền lành gì cho cam, nhưng cho xin đi, mặt già của gã làm sao chịu nổi đả kích này chứ....

Steve khựng lại, quay đầu mở tủ quần áo, còn rất chu đáo tránh sang một bên cho gã nhìn cái tủ quần áo trống trơn kia.

"Tiếc thật, chẳng còn gì khác cả."

Thế cái bộ quần áo ông anh đang mặc trên người là cái gì ông nói cho tôi nghe đi??? Tại sao trong tủ đồ đồ sộ của tôi lại chẳng còn gì ngoại trừ một cái sịp chứ?? Đây là tiếng lòng của Tony, nghĩ thôi chứ chẳng dám nói ra, không lại rước họa vào thân.

Được rồi, có còn hơn không mà. Tony cam chịu để Steve mặc cái sịp đó vào cho mình.

Ánh cười của hắn ta lúc nhìn 'cậu em' của Tony khiến gã bất an hết biết. Còn cả cái kiểu mặc đồ chậm vậy là cho ai xem chứ?

Stony oneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ