Chương 12: Anh đi Thanh Hoa/ Em đi Bắc Đại

13.5K 244 8
                                    

Lục Lâm Vãn cảm thấy Lục Hoài Chuẩn giống như đời này chưa từng chạm qua phụ nữ vậy, rõ ràng hai người đều đã làm chuyện này rất lâu, vốn dĩ cho rằng anh sẽ phiền chán, nhưng quả nhiên vẫn là thanh xuân tràn trề sức sống mà......

Vừa nãy bắn một lần, lúc này lại cắm cái đồ vật kia của anh vào.

Lục Lâm Vãn còn chưa kịp kêu đã bị anh cắm thứ đồ đó vào, đưa lên một vòng cao trào mới.

Anh thay đổi tư thế khác, đứng đối diện với Lục Lâm Vãn, tách một chân cô ra, sau đó cứ vậy tiến vào.

Lục Lâm Vãn lại bị làm tiếp, lần này tiến vào từ phía chính diện, có thể nhìn thấy rất rõ cây gậy kia của anh chôn trong huyệt nhỏ của cô, lông mao của hai người dán sát.

Lục Lâm Vãn kích thích không dám nhìn phía dưới của mình, Lục Hoài Chuẩn ôm cô, cũng muốn đặt cô vào cạnh cửa để làm. Anh khống chế thời gian rất tốt, làm giữa khoảng thời gian hết tiết trước và bắt đầu tiết sau, thừa dịp bạn học nữ rời khỏi nhà vệ sinh.

Có điều, WC lan tỏa mùi hương hai người vừa ở trong đó, cộng thêm thùng rác WC đều là khăn giấy, chất lỏng mà hai người lau đi cũng ném thẳng vào đó, lúc này còn chưa có ai nhìn thấy, nếu không Lục Lâm Vãn cũng không còn mặt mũi nữa.

Cô cảm thấy bản thân ăn không tiêu, làm chuyện này với anh liên tiếp ba ngày liền, bên dưới cũng đã hơi bị xước do cọ sát, hơn nữa, ban nãy đã trải qua thời gian một tiết học, cô cảm thấy lúc này vẫn không thể khép chân lại được.

Lục Lâm Vãn về đến phòng học, Thẩm Chân tìm cô rất lâu cũng không tìm được. Lúc cô về mang cho cô ấy một que kem: "Vãn Vãn, vừa nãy cậu đi đâu, tớ còn nghĩ giờ thể dục đi bộ với cậu một lát đó, kết quả tìm hồi lâu cũng không tìm thấy cậu."

Lục Lâm Vãn xấu hổ không biết làm sao, thuận miệng nói một câu: "Tớ ở phòng tự học á."

Thẩm Chân biết cô là người nổi tiếng thích học tập, ngày thường có thời gian thì nhất định sẽ đi đọc sách, càng đừng nói giờ thể dục có thời gian dài như vậy, cho nên nghe thấy cô nói tự học, nháy mắt đã hiểu rõ, thật đúng là giống tác phong của cô.

Lục Hoài Chuẩn sửa sang lại chỉnh tề xong, không lâu sau cũng quay lại. Anh bình tĩnh ngồi xuống, uống một ngụm nước, bạn cùng bàn đi ào ào vào bên cạnh, kích động nói với anh: "Ôi trời ôi trời, Hoài Chuẩn, nói với các cậu một tin tức cực kỳ kích thích! Vừa nãy tớ nghe nói có người bắn pháo trong WC đấy."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này khi đang ăn kem, suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi.

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy câu này thì lại bình tĩnh uống ngụm nước, vặn chặt nắp chai lại: "Hả? Vậy à? Kích thích như vậy, không nghĩ đến đó, người trẻ tuổi bây giờ thật là, chút thời gian này cũng không khống chế được."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn người bên cạnh, không dám tin tưởng, đây là Lục Hoài Chuẩn, cái mặt cán bộ như vậy, giống như người vừa rồi làm loại chuyện xấu này không phải anh, phủi sạch hoàn toàn.

Bạn cùng bàn bên cạnh anh nghe được lời này thì cười hì hì, ý nghĩ có chút đáng khinh: "Ha ha ha ha. Đáng tiếc tớ không có ở hiện trường, nếu không đã có thể vây xem."

[H]CHINH PHỤC ĐỐI THỦ ĐẾN NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ