Phần 56

352 35 3
                                    

Dư Thần Dật tựa như một con chim hoàng yến bị Cố Châu Lâm nuôi trong nhà, ban đầu Cố Châu Lâm quả thực có nói sẽ đưa Dư Thần Dật ra ngoài, nhưng hai tháng nay số ngày Dư Thần Dật thực sự bước ra khỏi cửa có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn cũng không đòi đi ra ngoài bao giờ.

Cố Châu Lâm âm thầm tính toán, nhìn Dư Thần Dật luôn ngoan ngoãn ở trong nhà, quanh quẩn bên người y, chọn một ngày nghỉ rồi đột nhiên hỏi: "Ca ca, hôm nay anh có muốn ra ngoài ăn không?"

Lần cuối Dư Thần Dật ra khỏi nhà là vào cuối tuần trước nữa, hắn kinh ngạc không hiểu sao Cố Châu Lâm đột nhiên muốn đưa hắn ra ngoài, do dự một lát rồi lắc đầu, "Tối nay ở nhà ăn lẩu đi, trong nhà còn cốt lẩu, nhưng mấy thứ khác hình như hơi thiếu. . . . ."

"Ừm, vậy ăn lẩu đi." Cố Châu Lâm lại hỏi: "Cái kia, ca ca có muốn ra ngoài mua với em sao? Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được. . . . ." Dư Thần Dật quay đầu nhìn lướt qua cánh cửa đóng chặt gần đó, lúc quay lại vẫn lắc đầu, từ chối: "Em đi mua đi, anh không muốn ra ngoài. . . . . Anh ở nhà chuẩn bị các thứ là được rồi."

Tay Cố Châu Lâm khoát lên trên gáy Dư Thần Dật, nghe vậy mặt không đổi sắc nhưng ngón tay đã không tự giác co rút, trong lòng vì phản ứng này của Dư Thần Dật mà thỏa mãn vô cùng.

Y cưỡng chế nửa vời nhốt Dư Thần Dật ở nhà, cách ly hắn với xã hội, nhưng lại không hạn chế hắn liên lạc với mọi người, máy tính điện thoại vẫn dùng như thường, đôi khi còn dắt Dư Thần Dật ra ngoài một chuyến.

Nước ấm nấu ếch, Dư Thần Dật đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống này, cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn dần sinh ra khuynh hướng không muốn ra ngoài.

Thật ra dạo gần đây ra ngoài y không khóa cửa, qua camera, Dư Thần Dật lại không một lần tới gần cánh cửa chạm là mở kia.

Cố Châu Lâm cong khóe miệng, bật cười dịu dàng, đôi mắt vì cười mà khẽ nheo lại, giấu đi màu âm u của ham muốn chiếm hữu lan ngập đáy mắt.

"Được, em đi mua, ca ca ở nhà chờ em về nhé."

"Ừm, anh chờ em về." Dư Thần Dật phát hiện Cố Châu Lâm không ép hắn phải ra ngoài, lập tức thở phào nhẹ nhõm, Cố Châu Lâm thâm chí còn không cần quay mặt lại nhìn cũng có thể nghe rõ tiếng Dư Thần Dật thở ra.

Y cười thầm trong lòng, càng cảm thấy thỏa mãn hơn.

Ca ca như vậy. . . . . Chắc sẽ không —— rời khỏi y nữa?

Bọn họ sẽ vĩnh viễn bên nhau, không một phút giây chia lìa nào nữa.

Dư Thần Dật kéo tay Cố Châu Lâm ra tựa cả người lên, thân thiết nói: "Tối nay ăn lẩu bò cay đi? Vừa vặn còn một miếng cuối, em đi mua nhiều thịt bò một chút, còn có viên thả lẩu nữa! Cá thịt trắng cũng mua một ít!"

Cố Châu Lâm gật đầu, ghi lại mấy thứ Dư Thần Dật nói ra ghi chú trên điện thoại, "Trong nhà hết đậu phụ rồi đúng không? Không phải ca ca thích ăn nó nhất à, có muốn mua thêm không?"

"A, anh quên mất!" Dư Thần Dật ngẩng đầu thưởng một cái hôn lên cằm Cố Châu Lâm, hì hì cười nói: "Muốn mua chứ, lẩu không có đậu là không chuẩn rồi!"

[EDIT][ĐM] MẮTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ