97.2

899 58 12
                                    

Tiêu Chiến hồn nhiên suy nghĩ biết bao nhiêu là lý do rằng tại sao cậu không trả lời tin nhắn mà tạm quên rằng chính anh là người đã đá văng trái tim cậu ra xa nghìn mét, trong tình cảnh đó mấy ai vui vẻ mà trả lời tin nhắn của anh chứ.

- Không lẽ thật sự ghét mình rồi hay sao?

Tiêu Chiến nhìn chăm chăm tin nhắn mình đã gửi không khỏi có chút thất vọng. Tuy anh biết cậu ghét anh nhưng không ngờ lại ghét đến cái mức này rồi. Con đường phía trước sẽ có chút gian truân đây.

Thêm năm phút nữa trôi qua mà điện thoại vẫn không hề phát ra một thông báo nào làm Tiêu Chiến rầu rĩ không thôi. Anh mất kiên nhẫn không thèm để ý đến nữa, quyết định ném máy sang một sau đó ngon lành chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng người bên kia phải thức xuyên đêm để làm việc vì không tài nào ngủ nổi bởi một dòng tin nhắn bất chợt không biết vô tình hay là cố ý.

Vương Nhất Bác cả đêm đăm đăm vào màn hình máy tính mãi vẫn không thấy lướt chuột xuống, cậu cứ thế ngồi cả đêm chìm vào trong bóng tối đến khi gân cốt gần như rã rời thì trời cũng chợt bừng sáng.

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng bắt đầu tinh nghịch len qua khe rèm cửa in rọi vào căn phòng không chút ánh sáng của cậu, một vết nắng thẳng tắp ấm áp dừng bên trên mí mắt đầy mệt mỏi như một lời xoa dịu bảo cậu đã đến lúc đi nghỉ ngơi rồi.

Vương Nhất Bác nhíu nhẹ mi tâm, cậu đưa tay tắt máy tính, không nhanh không chậm mà rời người khỏi ghế. Điều nằm ngoài dự đoán là thân thể cậu đột nhiên chao đảo nhẹ xém tí nữa đã ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo may thay tay cậu kịp thời bám víu lấy cạnh bàn đỡ cả cơ thể gượng gạo mà đứng vững.

Vương Nhất Bác cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, trước mắt là một mớ hỗn độn không thôi. Mọi thứ như chong chóng xoay vòng trước mắt cậu.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng đến nổi gân xanh, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hai chân cậu như mềm nhũn cả ra run rẩy không thể đứng vững. Cậu gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng khó khăn lắm mới có thể đi từng bước lần mò theo cạnh tường để về phòng ngủ, sau đó liền nằm gục trên giường.

Vương Nhất Bác còn không kịp cởi dép, cả tâm trí rất nhanh chìm vào trong mơ màng. Cậu thấy xung quanh mình là một khoảng tối đen, dưới chân dòng nước lạnh đến thấu xương ngày càng dâng lên cao thoáng chốc đã dâng ngang ngực cậu. Vương Nhất Bác cảm thấy bắt đầu khó thở, cậu cố vùng vẫy trong dòng nước sâu nhưng dường như tất cả đều vô dụng, dần dần cả thân thể cậu chìm nghỉm giữa dòng nước lạnh. Cậu không thể mở miệng cầu cứu bất kì một ai.

Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt, ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ hắt vào làm cậu không quá khó chịu để thích nghi với ánh sáng. Nhìn cái trần nhà trắng toát quá đỗi quen thuộc thì Vương Nhất Bác thầm thở nhẹ một hơi, ít ra cậu còn có thể thoát khỏi vùng nước sâu lạnh toát ấy.

- Sốt cộng thêm làm việc quá mức khiến cơ thể kiệt sức, không ảnh hưởng đến tính mạng.

Vu Bân thấy cậu tỉnh không hấp tấp vẫn một bộ dạng nhàn hạ ngồi trên ghế xem tạp chí, đối với thằng nhóc cứng đầu này thì có chửi bới hay la mắng cũng vô dụng mà thôi. Theo hắn nghĩ mùi thuốc sát trùng đối với cậu còn thơm hơn mùi ở nhà nên suốt ngày cậu mới phải nằm trong cái nơi đầy rẫy mùi gớm ghiếc này.

[ BÁC CHIẾN ] TÔI THÈM QUẢN CẬU ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ