52

4.8K 353 80
                                    

- Hôn sự giữa Tiêu thiếu và Chúng tiểu thư vẫn sẽ diễn ra.

Nhất Bác như có như không nói, ông Tiêu lại lần nữa ngả ngữa. Ông khó hiểu nhìn cậu mong tìm ra được lý do nhưng lại ê chề thất vọng vì nhìn cậu chẳng toát ra một cảm xúc gì, chỉ có một tia gian ác ẩn sâu trong đáy mắt.

- Ngày trước Tiêu Chiến nó không chịu tìm bạn gái, cứ luôn đi theo mấy đứa công tử ăn chơi làm tôi lo lắm dù gì tôi tuổi đã cao, đã rất muốn nó kiếm vợ và sinh cháu cho tôi ẵm bồng để tôi có thể tin tưởng mà giao lại Tiêu Thị cho nó.

Ông Tiêu ủ rũ mà kể lể, tuy là con người ngắn gọn ghét dài dòng nhưng cậu vẫn chăm chú lắng nghe.

- Tình cờ trong một buổi tiệc xã giao tôi tình cờ bắt gặp thấy Chúng tiểu thư, thấy con bé tính tình hiền lành lại ưa nhìn mà Chúng Thị đang trong giai đoạn khó khăn nên tôi đã hợp tác với Chúng Thị phi lợi nhuận chỉ cần gả Chúng tiểu thư cho Chiến nhà tôi. Sau khi nói cho nó biết, nó lập tức phản kháng tôi còn ném cả chiếc ly vào mặt nó, tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái khuôn mặt căm phẫn đầy máu ấy. Đến khi nó gặp cậu tôi đã nhận ra, Tiêu Chiến đã không còn nhỏ tôi không thể ép buộc nó làm theo ý mình được.

Ông Tiêu bày tỏ hết những điều chan chứa trong lòng bấy lâu nay, trong đáy mắt già tràn ngập ý buồn. Từng hơi thở của ông cũng toát lên một nỗi buồn man mác nhưng thay vào đó ông lại cảm thấy thoải mái như trút được một gánh nặng trong lòng. Nhất Bác lặng lẽ nhìn ông, cậu vốn không thích an ủi ai nhưng lại liên quan đến Tiêu Chiến khiến cậu không thể không mở miệng.

- Ông đã bao giờ để ý đến cảm giác của Tiêu thiếu chưa ?

Chỉ một câu hỏi vỏn vẹn nhưng đã làm ông Tiêu lặng người đi. Đến khi nghe câu này ông mới nhớ, từ khi anh nhỏ đến lúc trưởng thành ông dường như đều bắt anh làm theo ý mình, luôn luôn muốn anh sống trong sự sắp đặt sẵn mà chưa bao giờ mở miệng hỏi anh câu hỏi " liệu anh muốn gì ? ". Ánh mắt già trở nên nhoè đi, khoé mắt bắt đầu động nước. Đúng là ông chỉ muốn tốt nhất cho anh, muốn anh sống trong điều kiện hoàn hảo nhất nhưng lại không cho anh sống theo mà cách anh muốn. Chính ông là người sinh anh ra, là người cho anh sự sống vậy mà ông lại không cho anh sống theo cách mà anh muốn vậy chi bằng ông lấy lại đi.

Nghĩ đến lúc này giọt nước mắt không thể kiềm chế mà lăn xuống gương mặt đã già đi theo thời gian của ông, tạo nên cảm giác đau nhói nơi đáy lòng. Nhất Bác cũng cảm thấy vậy, vì ông cũng trạc tuổi ba cậu nhìn ông khóc cậu lại tưởng tượng ra giọt nước mắt chính là rơi từ khoé mắt ba mình.

Nhất Bác di dời tầm nhìn khỏi ông, nhẹ nhàng đẩy hộp giấy sang ông.

- Tôi biết ông chỉ muốn tốt cho Tiêu thiếu, tôi tin rằng một ngày nào đó Tiêu thiếu sẽ nhận ra thôi. Còn bây giờ ông cứ để Tiêu thiếu sống theo cách anh ấy muốn rồi ông sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhất Bác nhìn một nơi nào đó, ánh mắt xa xăm chưa từng thấy. Từng lời từng câu cậu nói chính xuất phát từ sự thật lòng.

- Chính vì thế tôi định sẽ hủy hôn lễ này nhưng tại sao cậu có vẻ thích con tôi mà lại bắt nó cưới đứa khác ?

[ BÁC CHIẾN ] TÔI THÈM QUẢN CẬU ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ