Trong cậu thật yên tĩnh, có vẻ đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trong bộ dạng này hết mực nguyên thủy của một con người. Nhưng dường như cậu vẫn có một sự đề phòng nhất định khiến anh nghĩ cậu khi ngủ vẫn không thể thả lỏng người được. Tiêu Chiến nhắm nơi giữa lông mày của Nhất Bác xoa nhẹ, cậu không ngờ liền dãn mi tâm tiếp tục ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Tiêu Chiến khẽ cười rồi liếc nhìn đầu giường, thấy những tuýp thuốc rồi miếng cao dán anh mới chắc chắn rằng cậu bị vậy chính là do anh gây ra nên anh hứa sẽ chăm sóc cho cậu chu toàn đến khi lành khỏi.
Tiêu Chiến lần nữa nhìn cậu, đem tay cậu bỏ vào trong chăn, cảm giác đau lòng như xé cả tâm can. Anh đưa tay chạm vào đôi mày thanh tú của cậu, tiếp đến chính là sóng mũi thẳng tắp của cậu rồi trượt dọc xuống đôi môi anh đào lành lạnh. Nhớ đến khi nãy, Tiêu Chiến liền rụt tay lại gương mặt liền đỏ lên. Tiêu Chiến di chuyển yết hầu nhìn chăm chứ đôi môi ấy, anh chỉ muốn hôn vào đấy nhưng lại phải kiềm chế cảm giác khó chịu tê rần cả da đầu.
Tiêu Chiến quay lưng bước đi nhưng vừa bước đến cửa bước chân anh liền khựng lại, anh quay đầu nhìn Nhất Bác vẻ bức rức lan toả nơi đại não.
- Chỉ một cái chắc cậu ta không biết đâu nhỉ ?
Lý trí đã thắng con tim, cuối cùng anh đã tiến lại gần Nhất Bác đem tay chống xuống giường. Tiêu Chiến chống tay lên giường còn thân thì quỳ dưới đất, anh chăm chú nhìn Nhất Bác, anh lấy ngón tay chọt nhẹ vào người Nhất Bác thấy cậu không phản ứng, anh mới từ từ mà chồm người lên. Tiêu Chiến di chuyển yết hầu, ánh mắt chăm chú nhìn đôi môi kia, sự lo lắng lại chen chút sự phấn khích làm tê rần da đầu. Tiêu Chiến cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn phớt rồi liền ngẩng lên, cậu vẫn không chút phản ứng, đôi mi kia không chút động đậy, Tiêu Chiến quan sát cậu tiếp tục cúi xuống mà hôn thêm vài phát cho thoả rồi mới dừng lại.
Tiêu Chiến nhìn cậu thêm lần nữa rồi mới quyết sờ lương tâm mà đi ra ngoài. Tiếng cửa đóng vừa vang lên, người trên giường liền từ từ mở mắt, Nhất Bác âm trầm nhìn trần nhà bỗng chốc gương mặt hơi ửng lên, vành tai cũng đã đổi màu. Cậu đây mới bị cưỡng hôn thì phải ?
Tiêu Chiến lòng như nở hoa, nụ cười trên môi không thể kìm mà nở thật rộ. Tiêu Chiến vui vẻ đi xuống dưới bếp, anh nhìn xung quanh thì thân ảnh già hay ngồi uống trà không còn ở đó, anh mới lủi thủi đi xuống bếp.
- Dì ơi, ba con đâu ?
- Mấy ngày nay cậu không ăn uống gì nên ông chủ mất ngủ suốt mấy ngày nay. Giờ ông chủ đang nghĩ ngơi ở trên phòng.
- Vậy sao. À dì nấu cho con tô cháo nhé.
Tiêu Chiến cười nói, dì Lý gật đầu rồi liền đi nấu cháo cho anh. Tiêu Chiến tiến đến bàn ăn rót một ly nước rồi đem cho bản thân uống cạn, chính chiếc ly ấy anh lại rót đầy, Tiêu Chiến nằm dài xuống bàn giương mắt nhìn thứ chất lỏng trong suốt kia, không lâu sau dì Lý mang ra một tô cháo rất thơm mùi gạo, còn bốc khói trắng mờ ảo. Tiêu Chiến hít một hơi sâu, mùi thơm làm anh cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Anh buông lời cảm ơn rồi nhanh chóng bưng tô cháo cùng ly nước lên trên lầu.
Tiêu Chiến đưa tay gõ cửa, người bên trong chỉ ừ một tiếng rồi im hẳn. Tiêu Chiến hồi hợp mà đi vào trên tay anh là tô cháo nóng hổi cùng ly nước lọc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BÁC CHIẾN ] TÔI THÈM QUẢN CẬU ?
Teen FictionTruyện: TÔI THÈM QUẢN CẬU ? Thể loại: Đam Mỹ, Sủng, Ôn Công - Mĩ Thụ, Nhất Thụ - Nhất Công, 2 Ending. Nhân Vật: Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến. Lưu ý: Truyện không có thật - Fanfic