19

5.9K 395 15
                                    

[ 25 - 11 - 2019 ]
__________________

- Thế về nhà tôi đi !

Tiêu Chiến vạ miệng nói, gương mặt anh có vẻ cái đó là điều đương nhiên mà không biết rằng mình đang nói gì.

Nhất Bác và Trác Thành ngờ người, cả hai quay sang nhìn nhau ánh mắt khó hiểu. Nhất Bác cau mày khó hiểu, đưa ánh mắt cạn lời sang Tiêu Chiến, anh có biết anh đang nói cái gì không ?

- Tiêu thiếu, cảm ơn vì lời mời nhưng chúng tôi còn bận việc nên xin hẹn lần khác.

Trác Thành cười gượng gạo mà gãi đầu, hắn cũng chả hiểu sao nữa.

Tiêu Chiến hơi bĩu môi nhưng bỗng khựng lại. Anh đang nói gì thế nhỉ ? Ôi cha mạ ơi, lỡ miệng mất rồi. Tiêu Chiến mở to mắt, miệng mấp máy không nói nên lời. Gương mặt anh đỏ ấc lên, nóng rang cả người. Nhục quá nhục. Nhận ra mình lỡ miệng, Tiêu Chiến bắt đầu lơ là nhìn xung quanh, anh tự nhiên đứng dậy cúi đầu rồi chạy đi.

Nhất Bác và Trác Thành lần nữa ngờ người. Đàn ông đẹp bây giờ không ai bình thường như họ ư ? Nhất Bác bóp nhẹ sống mũi, cậu thật mệt mỏi. Kêu Trác Thành trả tiền rồi Nhất Bác ra xe trước, ngồi vào ghế cậu mới tựa đầu ra sau.

Vừa nhắm mắt hình ảnh ai đó đỏ mặt bỗng chốc hiện lên, Nhất Bác liền mở mắt cậu đang tương tư ?

Tiêu Chiến bỏ chạy một mạch vào chiếc Audi đen đậu bên vệ đường, một mạch phi vào ghế rồi ngồi thở hổn hển. Người tài xế thấy thiếu gia mình chạy như ma đuổi, ông mới quan tâm mà hỏi thăm.

- Tiêu thiếu, có chuyện gì sao ?

Tiêu Chiến quay sang nhìn người tài xế, gương mặt không thể nào đỏ hơn được nữa. Ánh mắt lay động lòng người nhìn thẳng vào tài xế, anh mới chồm người lên trước làm tài xế giật bắn mình, sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt già nua của ông.

- Chú à, cháu vô duyên lắm sao ?

Tiêu Chiến mắt chớp chớp long lanh, anh thật thà mà hỏi người tài xế. Người tài xế tội nghiệp vẫn không hiểu gì hết, ông chỉ biết cười trừ rồi chậm rãi trả lời.

- Không, thiếu gia vừa duyên dáng vừa tốt bụng.

- Thế sao ?

Tiêu Chiến lùi ra sau lại, anh ngồi ngay ngắn trên ghế. Tiêu Chiến ngồi nhịp nhịp ngón tay trên đùi, anh lí nhí nói khiến người tài xế không rõ anh nói gì, ông chỉ biết nổ xe mà chạy đi.

- Mình duyên dáng tốt bụng ? Tại sao cậu ta lại nhìn mình bằng con mắt kì thị nhỉ ?

Nhất Bác lắc nhẹ đầu rồi ngồi thẳng lưng, cậu bắt chéo đôi chân rồi đan tay để lên đầu gối. Trác Thành sau khi trả tiền thì hắn cũng yên vị trên ghế phụ lái.

- Chúng ta về công ty ạ ?

Nhất Bác lười nhác nhìn ra ngoài, cậu an nhàn mở miệng.

- Ừ.

Thế chiếc BMW đen cứ ghế mà lăn bánh, băng vun vút trên con đường. Những hình ảnh cứ thế in vào đáy mắt Nhất Bác nhưng cũng cứ thế mà vụt đi. Trong xe chẳng ai lên tiếng, Nhất Bác thì an nhàn ngắm ngoài cửa sổ, người tài xế thì chăm chú lái xe, Trác Thành thì ngồi mà kiểm tra tài liệu. Không khí im ắng suốt cả quãng đường rồi cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng lại trước cửa Thiên Vương.

[ BÁC CHIẾN ] TÔI THÈM QUẢN CẬU ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ