Bố Tùng vừa ra về thì trời đổ mưa bóng mây mặc cho nắng ấm và mặt trời ngoài hiên cửa còn nguyên. Tôi vẫn gục ở đầu giường của Sahi mà khóc. Những kỉ niệm thời thơ bé đang trỗi dậy trở lại và dội về trong tôi, ào ào thành tiếng như một cơn mưa rào chóng qua. Kỉ niệm của những ngày ngày nắm tay bố tung tăng trên từng con phố lên đèn, kỉ niệm của những cái ôm, cái bế bổng của một bàn tay vững chắc, khoẻ mạnh, kỉ niệm về những cuộc gọi lúc nửa đêm từ dưới quê lên thành phố hồi tiểu học phải sống xa bố mẹ mà tôi quá nhớ bố, kỉ niệm của những ngày trời mưa tầm tã, bố vẫn lội đi đón tôi về nhà. Có lần tôi kể cho Sahi nghe về những kỉ niệm ấy mà anh cũng không dám tin tôi từng có khoảng thời gian dài bình yên đến vậy bên một người bố hờ đã cùng tôi lớn lên nhưng chẳng phải máu mủ ruột thịt.
Sahi đứng phân vân một lúc thì ngồi xuống cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi tỏ ý an ủi. Gạt nước mắt rồi tựa vào vai anh im lặng. Anh và tôi đều hiểu được những bộn bề quẩn quanh trong tâm trí đối phương, biết cả hai đều có nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể chọn bắt đầu từ đâu nên cứ để mặc nhau lạc trôi trong những suy nghĩ vẩn vơ vơ vẩn ấy. Đôi khi như vậy cũng tốt. Thi thoảng anh cũng ấm ứ định hỏi tôi về những gì đang diễn ra nhưng lại không đủ can đảm thốt thành câu, vì anh biết người mình yêu đã phải chịu đựng quá nhiều vụn vỡ chỉ trong một thời gian thật ngắn. Dứt vài lá tường vi vò vò trong tay, ánh mắt tôi lướt qua mấy nụ hoa non non màu xanh pha hồng đang sắp nở.
-Chiều mai em phải đi gặp mẹ Sahi ạ.
-Ừ.
-Mẹ em đã làm nhiều điều có lỗi rồi.
-Ừ. Anh biết.
-Sahi biết không? Mẹ thuê người đánh bố Tùng đấy. Chỉ tại mẹ dồn bố vào chân tường nên bố mới hành động mất kiểm soát như thế. Em chưa bao giờ hiểu nổi mẹ em. Nhưng em vẫn cần gặp mẹ để thương lượng vài thứ. Mẹ từ em cũng được.
-Ừ....Nhím cứ làm những gì mà em thấy đúng.
-Sahi sẽ ở bên em nhé? Sahi đừng bỏ rơi em!
-Sao anh lại bỏ Nhím được? Cơ mà anh thấy em không sống với bố được đâu.
-Em đòi mẹ giấy tờ xe với nhà của bố rồi để bố đi chứ. Em đâu phải con gái bố mà giữ bố lại.
-Ừ. Giữ bố Tùng của Nhím lại thì anh bị bệnh tim mà chết mất.
-Sahi đừng vậy nữa mà. Bố Tùng rất thương em. Thật đấy. Ngay cả là bây giờ. Giống như cách Sahi yêu em. Em có thể cảm nhận được mà.
.........
-Em cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Thôi kệ đi Sahi ạ, mọi chuyện đến đâu thì đến vậy. Em cũng có còn gì để mất nữa đâu.
-Nhím nói gì thế? Còn anh thì sao?
Vòng tay ôm anh chặt một chút, không cho anh nói thêm. Những cái ôm là quá đủ để ngầm hiểu rằng chúng tôi vẫn luôn có nhau, vẫn còn có thể nương tựa vào nhau mà vượt qua những biến cố và mất mát lớn trong đời.
-Anh này!
-Ơi? Anh nghe?
-Chúng mình đừng lớn lên nhé, chúng mình cứ thế này thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[treasure asahi] nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Fanfictionlấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết Cuộc chiến của Nhíp và Quần Đùi Hoa, Nhà nàng ở cạnh nhà tôi cùng cuộc đời có nhiều nét tương đồng với những câu chuyện có thật của chính tác giả (tác giả ở đây là tao).