37, cô độc
"Tống Tồn, cho tui mượn vở Vật lý của ông được không?" Trần Thiến Dương hỏi.
"Được, đây này." Tống Tồn đưa cho cô vở của mình.
Trần Thiến Dương ôm vở nhìn hắn cười: "Thành tích của ông tiến bộ vượt bậc ghê, chúc mừng ông thi tháng lần này lọt vào top 10 của lớp."
"Cảm ơn." Tống Tồn không quá khiêm tốn, "Bà cũng không tồi."
Trần Thiến Dương cười càng vui vẻ, "Nghe nói ông với Vân Phương là bạn cùng cấp hai hả?"
Tống Tồn nghe được tên Vân Phương có chút sững sốt, "Đúng vậy, tôi với Vân Phương biết nhau từ nhỏ."
"Oa." Trần Thiến Dương hứng thú bừng bừng ngồi xuống đối diện hắn, "Vậy hai người là trúc mã trúc mã à?"
"Coi như thế." Tống Tồn cười.
"Vân Phương có phải từ bé đến lớn đều ưu tú như vậy không?" Trần Thiến Dương hỏi.
"Ừ, luôn là con nhà người ta." Tống Tồn nói: "Đặc biệt thích đọc sách, có thể một mình một người ôm sách ngây ngốc cả ngày, có khi còn quên cả ăn cơm."
Trần Thiến Dương cảm thán, "Không hổ là học thần, quan hệ của bọn ông nhất định là cực kỳ tốt nhể?"
Tống Tồn cười khổ nói: "Tôi làm sai một việc, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi."
Trần Thiến Dương nhớ đến trên Tieba trường truyền ra mấy cái tin đồn kia, muốn nói lại thôi, cuối cùng an ủi nói: "Không sao đâu, thời gian sẽ hoà tan hết thảy."
"Cảm ơn."
Trần Thiến Dương rời đi, Tống Tồn mở sách Vật lý trong tay, trang cuối cùng kẹp một tấm ảnh tốt nghiệp của hắn chụp chung với Vân Phương. Tấm ảnh được chụp trước lời tỏ tình đột ngột của Vân Phương, hắn trong ảnh cười rất tươi, còn Vân Phương mím môi lặng lẽ nhìn về phía máy ảnh.
Nếu hắn sớm biết tình cảm của Vân Phương thì tốt rồi, nhưng khi cẩn thận nhớ lại cũng không phải không tìm ra được dấu vết. Không cẩn thận đụng nhau liền nhanh chóng thu tay, như có như không thăm dò, món quà độc nhất vô nhị, sau lưng luôn im lặng trầm mặc nhìn chăm chú…
Là do hắn quá trì độn, thậm chí còn không hiểu vì sao mối quan hệ đồng tình có thể sinh ra thứ tình cảm người đời bất dung như thế.
Những âm thanh trêu đùa hay chán ghét vây quanh khiến chân tâm Vân Phương hai tay dâng lên bị đập nát. Thậm chí đến những người tò mò vây xem cũng không tiếc lời ác ý ngụy trang, bao lấy hắn khiến hắn hoảng loạn khiếp đảm, thế nên không thể phát giác ra tình cảm vừa mới nảy sinh.
Tình yêu của hắn đến quá muộn, Vân Phương đã không cần nó nữa.
Như khi hắn dùng hết sức lòng tràn đầy vui mừng thi vào được lớp 3, để rồi phát hiện ra Vân Phương đã sớm quyết đoán rời đi.
Ánh nắng rơi lên khuôn mặt của hai thiếu niên trên ảnh, cuối cùng cũng không dừng lại mãi.
Tống Tồn không khỏi suy nghĩ, có lẽ hắn đã sớm đánh mất Vân Phương.
BẠN ĐANG ĐỌC
(ĐM)Đúng Thời Điểm
HumorHán Việt: Kháp phùng kỳ thời Tác giả: Quy Hồng Lạc Tuyết Tình trạng: Hoàn thành Bản edit: Chưa có xong :3 --------- Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trùng sinh, Vườn trường, Nhẹ nhàng, Hỗ công, Tự công tự thụ, 1v1 【...