Sáng hôm sau ông ngoại gọi điện cho cô, hi vọng cô sẽ có mặt, ông cũng sẽ qua đó. San San nhắn tin, gọi điện cô lại không trả lời.
Tuy cô chân tay vụng về chuyện bếp núc, nữ công hay đại loại mấy thứ mà phụ nữ hay làm thì cô không biết làm. Chỉ có thể đến tiệm bánh mà trước đây mẹ dắt hai chị em tới sau mỗi giờ tan học để mua một cái.
Tiệm bánh đó bây giờ chỉ còn là một căn nhà nhỏ của bà cụ. Bà lại rất quý cô, cho nên mỗi năm, hễ cứ đến ngày này bà lại làm cho cô 2 cái bánh dẻo đặc biệt.
Y/n : Dạo này chân tay bà còn đau không ạ? Con mua thêm thuốc bổ, bà nhớ uống đấy.
Bà cụ nắm tay cô, xoa đi xoa lại, giống như hiểu được con người bên trong của cô.
Bà : Mang bánh về ăn cùng mẹ, ăn thật ngon nhé.
Cô bình thường như thế nào, quả thực rất ít người biết. Đứng trước cổng biệt phủ, nhắm đôi mắt u buồn, thở dài một cái. Mở mắt ra liền đã thành một con người khác. Sắc lẹm, chết óc và oán hận.
Anh ở đằng sau cô, nhìn người con gái của mình mạnh mẽ chinh chiến với nỗi đau.
San San khéo léo giống mẹ, bao nhiêu sự ngọt ngào đều đổ lên người cô ấy. Hôm nay, 3 giờ sáng đã thức dậy chuẩn bị mâm cúng. Còn không ngừng đi đi lại lại trước cửa đợi cô về.
San San : Sắp đến giờ làm lễ rồi chị còn chưa về nữa. Anh chạy ra ngoài hỏi han giúp tôi được không?
TH : Ban nãy tôi đã gọi cho Jungkook. Cậu ấy nói tiểu thư Y/n sẽ về.
San San : Cảm ơn anh.
TH : Tiểu thư, cô ngồi nghỉ một lúc, từ sáng giờ đã làm không ngưng rồi.
Suri : Giỗ mẹ thôi mà, chết rồi còn rình rang như vậy.
Suri là mẹ kế của họ, cô nhóc này mới chỉ 20 tuổi đầu nhưng vì tiền mà bất chấp lấy ông già hơn 50 tuổi.
TH : Phu nhân, giữ mồm giữ miệng.
Suri : Tôi ở đây, chức vị như thế nào, không đến lượt cậu nhắc.
San San : Dì đừng nói như vậy ạ. Dù sao mẹ tôi cũng là vợ trước. Dì phải tôn trọng mới được.
Lời nói ra mắt đã rưng rưng, San San so với con cáo trước mặt đúng là không thể bằng được.
Suri : Ây zo, đừng khóc chứ. Ai thấy lại tưởng mẹ kế bắt nạt con chồng.
TH : Nếu phu nhân còn quá đáng, tôi sẽ không nương tay.
Suri : Anh tính làm gì tôi? Đánh tôi sao? Đánh đi!
Cô ả trợn mắt thách thức, San San sợ đến nấp sau lưng hắn.
Suri : Chỉ được cái lớn miệng. Làm xong rồi thì dọn dẹp cho cẩn thận. Đừng để mùi hương khói bẩn thỉu xót lại. Hiểu chưa.
Cô ả lườm một cái, xoay mông bỏ đi. Nhưng thật không may, cô ta vừa xoay người thì nhìn thấy cô đã đứng đằng sau từ lúc nào. Nụ cười dập tắt, đôi mắt 10 phần thì cả 10 là sợ hãi.
Suri : Con...Con... con về đấy à.
San San : Chị.
JK : Anh đưa cô ấy vào trong đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Song Song
Fanfiction"Thật nực cười, hắn ôm một cô bé thua mình hơn một giáp lại nghĩ đến chuyện yêu đương."