Hôm diễn ra hôn lễ, hắn và cậu đã lớn gan làm một việc mà có thể sáng hôm sau Kim Seokjin và Kim Namjoon sẽ xé xác hai người họ. Chuyện là hai người họ bị ép uống đến say mèm, thấy vậy nên hắn và cậu mới dìu họ lên phòng nghỉ ngơi. Đúng vậy, chính xác là để hai người đàn ông có hơi men trong người ngủ cùng nhau. Khỏi nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Jungkook đỡ cậu bạn thân nằm xuống giường, cởi bớt vài cúc áo cho thoải mái. Phần hắn vất vả lôi Kim Namjoon lên giường, vì anh có dáng người cao lớn hơn hắn nên cũng không dễ dàng gì. Tướng tá thế này không biết làm ăn ra sao. Tạo cơ hội đến mức này mà còn không "gạo nấu thành cơm" thì hắn cũng chịu thua.
"Mình xin lỗi Jinie, mình chỉ muốn giúp cậu mà thôi, nếu không có thứ gì đó thúc đẩy thì mối quan hệ của hai người sẽ như vậy mãi thôi."
Thật tình mà nói cậu thấy khá lo lắng cho Seokjin. Thử nhìn dáng người hai người họ thử đi, trong khi Kim Namjoon đô con như vậy thì Jinie của cậu lại nhỏ nhắn đáng yêu quá chừng, liệu sáng hôm sau y có bước ra khỏi phòng nổi không đây. Nhưng chắc sẽ ổn mà. Cậu còn chịu nổi hắn thì chắc y cũng sẽ chịu Kim Namjoon...nổi thôi.
Trước khi rời khỏi phòng còn quay lại để gối ôm chắn ngang giữa. Biết là không có tác dụng nhưng có còn hơn không. Vẫn chưa rời đi vội. Đôi chồng chồng mới cưới ghé sát tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên trong. Hoàn toàn im lặng, một động tĩnh nhỏ còn chẳng có, đừng nói là hai người bọn họ ngủ luôn rồi đấy.
"Ông xã, anh nói xem mọi chuyện liệu có thành hay không?"
"Yên tâm đi, anh nghĩ Kim Namjoon không ngốc đến mức thấy món ngon trước mặt mà bỏ qua đâu."
Ba tiếng trôi qua. Kim Namjoon là người tỉnh giấc trước, bất giác nhíu mày vì cơn đau đầu vô duyên vô cớ ập đến, chờ khi bản thân tỉnh táo một chút mới ngồi dậy. Mắt đảo quanh căn phòng xa lạ một lượt, đây không phải phòng của anh, vậy sao anh lại ngủ ở đây. Đang lúc hoang mang chợt nhận ra bên cạnh còn có một người, Namjoon thầm cầu nguyện vì nghĩ rằng lúc say mình đã hại đời con nhà người ta. Kéo tấm chăn trên mặt người kia xuống, anh thở phào khi biết đó là Kim Seokjin.
Nếu là người này thì anh nguyện dâng hiến bản thân, chỉ sợ y không chịu nhận thôi. Anh biết mình đã sai khi không nghĩ đến cảm xúc của y. Chuyện giữa bọn họ bắt đầu bằng một lý do hết sức khó tin, sao có thể hẹn hò trong khi cả hai không có tình cảm với nhau, đến một điểm chung còn không có thì hẹn hò cái nỗi gì. Suy nghĩ cả một buổi anh cũng đưa ra quyết định cuối cùng, không thể mập mờ như vậy được nữa, anh phải tấn công mục tiêu thôi.
Lần lượt cởi vest ngoài rồi đến áo sơ mi bên trong. Giữ lại quần dài vì anh đâu thể để loã lồ như vậy. Dứt khoác vứt cái gối ôm "chen chân" vào giữa bọn họ. Vuốt ve gò má trắng mềm, lưỡng lự một hồi lâu mới dám cúi đầu hôn má.
"Xin lỗi em Seokjin, anh thật sự xin lỗi, anh không phải kẻ tồi tệ đến mức dùng cách này ép buộc em đâu."
Nhắm mắt cởi hết số cúc áo còn lại, anh không cởi ra mà chỉ để lộ phần ngực. Áo có thể không cởi nhưng quần bắt buộc phải cởi. Toàn bộ quá trình anh đều nhắn mắt vì sợ nhìn thấy thứ gì đó rồi không cầm lòng được. Để hiện trường đáng tin hơn, anh quăng hết số quần áo vừa cởi xuống đất, ai nhìn vào mà không nói bọn họ có chuyện mờ ám thì anh đi bằng đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook | Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa Rồi
FanfictionTại sao cuộc đời tôi toàn thua cậu ta vậy chứ, đến lớn rồi vẫn bị đè dưới thân tên đáng ghét ấy, không công bằng chút nào. 220722 - 161223