Hôm nay là ngày đầu tiên Kaiser Andrew đi học ở trường mầm non mới. Cậu bé mới chuyển từ Hokkaido đến Tokyo do bố của cậu, Kaiser Michael thay đổi trụ sở công ty.
Tuy nhiên ngày đầu tiên đi học ngôi trường mới lạ này Andrew không có người thân đưa đến mà là một bà quản gia của nhà cậu. Đúng vậy, là một người quản gia vì Kaiser luôn bận bịu với công việc chẳng có thời gian.
Chigiri đeo cái tạo dề màu vàng nhạt, mái tóc màu đỏ Hồng được búi cao gọn gàng, lớp học được quét dọn sạch sẽ. Em đứng ngay cửa ra vào chào đón những em nhỏ. Hyoma nghe được thông tin lớp của em có thêm một bạn mới, hóng chờ quá.
"Chào cô, tôi là Emily, quản gia thân cận của cậu Kaiser Andrew đây. Xin phép gửi lời xin lỗi từ bố của cậu bé, ông ấy bận công việc nên không thể trực tiếp đưa đứa bé đến gặp thầy giáo được."
"À vâng, không sao đâu ạ. Chào em, Andrew."
Andrew chẳng có phản ứng gì, cậu có chút gì đó sợ hãi thì phải. Chigiri chắc mẩm trong lòng cậu như bao đứa trẻ con khác mỗi khi nhìn thấy giáo viên mới điều sợ thôi nhưng chắc em đã lầm mất rồi.
Ngay ngày đầu, cậu bé chẳng có phản ứng gì với lớp học hay bạn bè. Những em khác đều chạy lại làm quen với học sinh mới một cách niềm nở nhưng Andrew lại chẳng nói gì cứ lầm lì như vậy, cậu bé chẳng muốn nghe hay trả lời bất cứ thứ gì chỉ cặm cụi với hộp màu nhỏ của mình.
Số ít còn lại nghĩ rằng cậu là một người chảnh chọe tự cao tự đại và thượng đẳng nên mới tỏ ra như vậy, trong số đấy có đứa còn xô Andrew khi cậu đang đứng dậy lấy giấy vẽ. Khi bị ngã đau như vậy cũng chẳng có phản ứng chỉ nhìn bạn kia rồi ngồi lại chỗ ban nãy vẽ tiếp.
Chigiri khá tức giận trước hành động của em học sinh kia mà phạt đứa bé úp mặt vào tường. Sau đó em chạy lại hỏi cậu xem có làm sao không. Kaiser nhỏ chỉ lắc đầu, em đã tự đặt ra câu hỏi liệu cậu nhóc trước mắt mình đây có gặp vấn đề về giao tiếp không nhưng hồ sơ lại không có thông tin ấy. Hay lý do khác mới dẫn đến việc không giao tiếp với mọi người.
Tầm trưa, học sinh đều đưa cơm hộp mẹ làm cho ra trước mắt mọi người. Đứa nào cũng so với nhau xem mẹ ai làm đẹp mắt hơn cho đến khi hộp cơm của Andrew được mở ra. Nó được trang trí đẹp đẽ, tinh xảo đến từng chi tiết, món ăn cũng thuộc tầm cỡ Sơn hào Hải vị. Mấy đứa trong lớp đã dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn cậu nhưng Kaiser chẳng vui tí nào. Mấy món này cậu ăn đến ngán rồi. Đầu bếp trong nhà cứ loanh quẩn mấy kiểu đồ ăn phương Tây. Mà Andrew lại ngưỡng mộ những món ăn được chính tay mẹ nấu, cậu luôn khao khát như vậy nhưng chẳng có.
Hyoma để ý thấy cậu bé chỉ ăn một chút rồi bỏ mớ. Em bỏ bữa trưa đang ăn ở của mình ra rồi ngồi cạnh Andrew.
"Con sao vậy? Sao lại không ăn trưa, đồ ăn có vấn đề gì sao?"
"Không ạ."
Một câu nói ngắn cũn cỡn để trả lời giáo viên của mình. Andrew muốn nói nhiều hơn nhưng lời đến miệng chỉ thốt ra được vậy. Hyoma đã thử tìm cách để giúp cậu ăn thêm nhưng đều phản tác dụng, thậm chí cậu bé còn hất đổ thìa cơm trên tay Chigiri. Em khẽ thở dài, nhặt thìa cơm cùng đồ ăn rơi vãi, lau sạch sẽ sàn nhà. Cậu không hề thấy có lỗi hay ăn năn.
![](https://img.wattpad.com/cover/334391152-288-k939203.jpg)